Bài viết một học viên ở Thanh Đảo tỉnh Sơn Đông kể và một học viên khác giúp ghi chép lại

[MINH HUỆ 12-6-2018] Tôi năm nay 84 tuổi và hiện đang sống tại vùng ngoại ô thành phố Thanh Đảo tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Do những chính sách kinh tế hà khắc của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nên cuộc sống của tôi rất khó khăn và đã phải làm việc nặng nhọc từ khi còn trẻ. Điều đó làm tôi gặp rất nhiều vấn đề về sức khỏe như chóng mặt, bệnh túi mật và đau nhức chân. Sức khỏe của vợ tôi cũng không tốt và bà ấy cũng bị đau bụng, suy nhược thần kinh và đau đầu do tinh thần căng thẳng. Chúng tôi không có tiền để điều trị nên đã phải chịu đựng từ năm này sang năm khác.

Năm 1998, một người hàng xóm đã nói với tôi: “Tôi nghe nói rằng Pháp Luân Công thực sự có hiệu quả nâng cao sức khỏe và có thể chữa lành bệnh. Ông có muốn thử không?” Vì thế, hai vợ chồng tôi đã bước vào tu luyện.

Chúng tôi tham gia vào các nhóm luyện công cả buổi sáng và buổi tối trong ngày và nghe các bài giảng Pháp. Chúng tôi cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Chỉ trong vòng hai tháng, tôi và vợ đã hồi phục sức khỏe. Không những có thể làm được các việc về trồng trọt, mà chúng tôi còn hướng dẫn những người khác làm các công việc về kiến trúc xây dựng. Theo thời gian, cuộc sống của chúng tôi dần trở nên tốt hơn và gia đình tôi đã trở thành một gia đình giàu có trong làng.

Tôi xin được chia sẻ một vài câu chuyện về việc Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã giúp tôi như thế nào.

Một cuộc đời mới

Năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc đã ban hành lệnh cấm Pháp Luân Công và bắt đầu chiến dịch tuyên truyền thù địch, đàn áp tu luyện. Để giúp mọi người hiểu về Pháp Luân Công và sự tàn bạo của cuộc đàn áp, hàng ngày tôi và vợ tôi thường đạp xe ra ngoài để phân phát các tờ rơi thông tin cho người dân.

Vào một ngày năm 2002, tôi đã bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát địa phương. Trong khoảng thời gian 5 ngày bị giam giữ tại đây, tôi đã bị tra tấn và bị tống tiền 5000 tệ. Khi trở về nhà, vì áp lực của cuộc bức hại nên tôi đã lơ là việc học Pháp. Kết quả là, các nghiệp bệnh cũ lại quay trở lại với tôi bao gồm cả những cơn đau dạ dày khủng khiếp.

Các con tôi không tu luyện và các cháu đã đưa tôi đến bệnh viện. Các bác sỹ nói rằng tôi bị ung thư ruột và cần phải phẫu thuật. Sáu ngày sau, tôi cảm thấy có gì đó không ổn và nhận ra rằng vết rạch phẫu thuật đã bị mở miệng. Bác sỹ đã phẫu thuật lại một lần nữa và khâu lại vết rạch. Bốn ngày sau, vết rạch lại bị bục ra và một vết sưng trương lên do có quá nhiều khí trong ruột.

Một bác sỹ nói: “Không còn tác dụng gì nữa rồi. Ông chỉ còn sống được vài ngày nữa, vì thế ông nên về nhà đi.” Tôi nhìn và nhận ra rằng ruột của tôi dường như muốn xổ ra ngoài. Do vậy tôi đã dùng tay giữ vết rạch để ruột không bị rơi ra ngoài. Điều này khiến bác sỹ sợ hãi, anh ta bước ra ngoài và thảo luận với con trai và con gái tôi tại hành lang về việc có nên đưa tôi về nhà hay không. Họ nói chuyện trong vòng ba giờ, và tôi cũng phải giữ ruột trong vòng ba giờ. Không một ai đến nói chuyện với tôi trong khoảng thời gian đó.

Tôi tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh và giữ một niệm duy nhất: Tôi là một học viên Pháp Luân Công và Sư phụ Lý sẽ chăm nom cho tôi.

Các con tôi hỏi bác sỹ: “Không có các biện pháp điều trị khẩn cấp sao?” Bác sỹ đã mất kiên nhẫn và nói: “Tốt nhất là các anh nên về đi. Chúng tôi sẽ không tính tiền cuộc phẫu thuật lần hai. Làm ơn về đi!”

Vài người nói với chúng tôi rằng các bác sỹ đang sợ rằng nếu để tôi chết trong bệnh viện, gia đình tôi sẽ yêu cầu họ phải chịu tránh nhiệm. Chính vì vậy họ cố gắng thuyết phục đưa tôi về nhà càng sớm càng tốt. Các con đã hỏi ý kiến tôi. “Hãy về nhà,” Tôi nói. “Bố đã nghĩ về việc này từ lâu rồi.” Nhận thấy không còn biện pháp nào tốt hơn, các con tôi đã dùng một mảnh vài quấn quanh bụng, đặt tôi lên cáng và đưa tôi về nhà.

Tôi nằm trên giường và không thể ăn uống gì được. Thêm vào đó, tôi tiếp tục nôn ói ra dịch bẩn có lẫn cả máu. Vết thương vẫn tiếp tục chảy máu. Thậm chí là súp gà mà vợ tôi bón cho tôi cũng chảy ra ngoài từ vết thương. Da ở cả hai bên vết cắt cũng bị thối. Nhìn thấy chỉ khâu lộ ra ngoài vết thương, vợ tôi đã kéo nó ra và cắt bỏ.

Bạn bè và người quen đến thăm đã vô cùng hoảng sợ khi thấy tình trạng của tôi. “Không qua được rồi, tốt nhất là nên chuẩn bị hậu sự cho ông ấy,” một người nói.

Em gái đã mang cho tôi một tấm vải niệm nhưng tôi nói với vợ hãy vứt nó đi. Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công và Sư phụ sẽ chăm sóc tôi. Chắc chắn tôi sẽ hồi phục.”

Điều ngạc nhiên là tôi không hề cảm thấy chút đau đớn nào sau hai cuộc phẫu thuật. Biết là Sư phụ đang giúp mình, tôi không hề lo sợ và rất bình tĩnh. Tâm trí tôi rất bình thản trong khoảng thời gian đó. Khi về nhà, hàng ngày tôi đều nghe các bài giảng Pháp trong khi vợ tôi thì luyện các bài công pháp cạnh giường. Sau đó, tôi có thể ngồi dậy và bắt đầu có thể cử động nhiều hơn. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi không hề uống một viên thuốc nào. Vợ tôi chỉ làm sạch vết thương cho tôi bằng nước, nước muối hoặc cồn.

Ngạc nhiên hơn, vết thương không hề bị nhiễm trùng và tôi cũng không hề bị sốt. Vợ tôi cũng có tín tâm mạnh mẽ vào Sư phụ. Bà ấy đã không hề sợ hãi và nhắc nhở tôi hãy tin tưởng vào Sư phụ. Bởi không thể ăn uống gì được nên cơ thể của tôi đã gầy đi một cách khủng khiếp. Bạn bè và người quen thậm chí còn không dám nhìn tôi.

Một bác sỹ trong làng đến thăm tôi và nói: “Vì ông không thể ăn được, hay để tôi tiêm chất dinh dưỡng cho ông nhé?” Tôi cám ơn bác sỹ và từ chối, “Tôi sẽ ổn thôi. Tôi là một học viên Pháp Luân Công và Sư phụ sẽ chăm sóc cho tôi.”

Thời gian trôi qua, vết thương và phần da thối dần dần khô lại. Vết thương dài khoảng 20cm cũng bắt đầu lành dần từ phần rìa bên ngoài vào đến phần giữa. Phần cuối cùng của ruột là một vết cắt rất lớn có đường kính vào khoảng 5cm thì dường như rất khó lành. Một hôm, vợ tôi thấy có gì đó phát triển từ trong bụng của tôi và dần lấp đầy lại khoảng hở. Tôi đã vô cùng cảm kích và nói với vợ: “Sư phụ thật là thần thông quảng đại và Người luôn luôn ở bên để giúp chúng ta.”

Vết thương đã hoàn toàn liền lại trong khoảng hai tuần và tôi đã có thể ra khỏi giường. Chỉ trong vòng một tháng, hai vợ chồng tôi lại có thể đến các khu chợ để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công.

Tất cả bạn bè người thân đã vô cùng ấn tượng trước sự hồi phục đáng kinh ngạc của tôi. Họ đã nói chuyện với những người khác về tôi: “Một người đàn ông đang hấp hối và thậm chí bệnh viện đã trả về. Nhưng ông ta đã hồi phục nhờ tu luyện Pháp Luân Công.”

Khi tôi ra ngoài và nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công, những người mà đã biết tôi thì thích nghe tôi nói, trong khi những người khác không biết thì cũng tò mò dừng lại lắng nghe . Một vài người tìm hiểu việc ĐCSTQ đã làm hại người khác như thế nào và họ đã quyết định thoái Đảng.

Tôi cũng đến sở cảnh sát và cơ quan cũ để nói với mọi người về Pháp Luân Công và khuyên họ nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một phiên tòa

Tin tức tôi phục hồi sức khỏe cũng được truyền đến bệnh viện. Thay vì thừa nhận rằng họ đã sơ suất trong điều trị, thì bệnh viện lại kiện tôi và nói rằng tôi đã không trả tiền viện phí.

Khi tôi và vợ tới phiên toà, chúng tôi thấy có rất nhiều người tới xem. Trước chủ tọa phiên toà, tôi đã kể lại những gì xảy ra: “Các bác sỹ đã nói tôi về nhà vì họ không muốn tôi chết ở đó và nói rằng họ sẽ không yêu cầu tôi phải thanh toán khoản tiền phẫu thuật lần hai. Sau khi trở về nhà, tôi đã không uống bất kỳ viên thuốc nào. Chính là Pháp Luân Công và Sư phụ Lý Hồng Chí đã giúp tôi hồi phục. Nếu không nhờ Pháp Luân Công thì tôi đã chết lâu rồi.” Mọi người trong phòng xét xử cũng tin đó là lỗi của bệnh viện. Họ nói rằng tôi nên kiện bệnh viện thay vì trả tiền cho họ.

“Là một học viên Pháp Luân Công, tôi tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và luôn cố gắng để trở thành một người tốt hơn. Vì thế, tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền viện phí.” tôi nói. Mọi người trong phòng xét xử đều vô cùng bất ngờ và nhìn tôi một cách thán phục.

Sau đó tôi đã mượn tiền mang đến bệnh viện để trả cho bác sỹ và giám đốc bệnh viện: “Tất cả chúng ta đều biết là các ông không thể chữa trị cho tôi và đã để cho tôi về nhà. Tôi không hề cảm thấy phẫn nộ bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi đã phục hồi là bởi tôi tu luyện Pháp Luân Công,” tôi nói. Họ đã gật đầu đồng ý. Sau đó tôi nói với họ rằng, họ sẽ gặp may mắn nếu ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Họ đã cám ơn tôi và nói rằng các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/12/368716.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/13/170754.html

Đăng ngày: 7-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share