Bài viết của Dương, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-6-2017] Tu luyện Đại Pháp đã biến tâm ích kỷ của tôi trở thành từ bi. Dù là trong gia đình, trong công việc hay ngoài xã hội, tôi đều cố gắng tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Trong quá trình đối mặt với khảo nghiệm và khổ nạn, tu luyện đã mang lại niềm vui khó tả cho tôi.

Lựa chọn tu luyện

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi lãng phí nhiều thời gian vào việc chơi bài và đi khiêu vũ với đám bạn.

Một ngày năm 1997, một người hàng xóm nói với tôi rằng tôi đang lãng phí thời gian và khuyên tôi nên học Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, tôi không biết gì về Đại Pháp nên tôi đã hỏi bà ấy đó là cái gì. Bà ấy giải thích với tôi rằng đó là một pháp môn tu luyện để đắc Phật quả.

“Làm sao con người có thể trở thành Phật? Bà có mơ không?” Tôi hỏi lại.

Bà ấy đáp: “Không phải một vị Phật là một người bình thường thông qua tu luyện mà giác ngộ sao? Cô sẽ hiểu được điều này nếu cô đọc cuốn Chuyển Pháp Luân”.

Sau đó, tôi đọc Chuyển Pháp Luân và bị cuốn hút vào những nội hàm vô biên của Đại Pháp. Tôi đã tìm thấy câu trả lời cho rất nhiều câu hỏi trong cuộc sống mà tôi hằng tìm kiếm bấy lâu nay. Tôi cũng đã minh bạch rằng, đời người không phải vì danh, lợi, tình mà khổ sở bôn ba, mà phải nếm trải hỉ nộ ai lạc, buồn vui ly hợp, các loại bệnh tật, các loại khổ nạn; cứ phải chịu khổ từ thế hệ này qua thế hệ khác như vậy.

Tôi hiểu rằng hầu hết người dân ở Trung Quốc hiện đại thiếu đạo đức và bị ám ảnh với tiền bạc. Họ đều là nạn nhân. Tôi hiểu rằng người ta có thể phản bổn quy chân thông qua tu luyện, cũng nhờ đó mà đạo đức và cảnh giới đều có thể từng bước được đề cao và thăng hoa.

Tôi quyết định bước vào tu luyện. Tôi thực sự rất may mắn vì đã đắc Pháp và trong tâm cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi cố gắng hành xử theo các nguyên lý của Đại Pháp, làm một người tốt và quan tâm tới những người khác.

Chăm sóc mẹ chồng bất chấp khó khăn về tài chính

Tháng 2 năm 1999, chồng tôi đột ngột qua đời khi tôi mới 40 tuổi. Khi đó, tôi vừa bị mất việc làm, trong khi hàng năm tôi vẫn phải trả tiền cho cơ quan cũ để duy trì lương hưu. Con trai tôi còn đang học phổ thông. Trách nhiệm tài chính của tôi quá lớn. Trong một lần gặp mặt, bạn bè và người thân khuyên tôi nên tái hôn. Mẹ chồng tôi nói: “Mẹ không liên lụy đến con, mẹ có thể tự sống được”.

Sau khi mọi người rời đi, mẹ chồng tôi nói với tôi trong nước mắt: “Mẹ muốn ở với con. Hai người con trai khác của mẹ sống ở xa và mẹ không muốn làm gánh nặng cho chúng. Con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và luôn tử tế với mẹ, thậm chí cả khi mẹ la mắng con, con không bao giờ buồn. Chúng ta có thể tiếp tục sống cùng nhau không, như là mẹ và con gái được không?” Tôi nhanh chóng nói với bà rằng tôi sẽ không tái hôn, và chúng tôi sẽ vẫn sống cùng nhau.

Hàng ngày, tôi và mẹ chồng cùng nhau học Chuyển Pháp Luân và luyện các bài công pháp. Chúng tôi hát các bài hát Đại Pháp và bắt chước những động tác duyên dáng của các vũ công Shen Yun. Đại Pháp đã ban cho chúng tôi một cuộc sống êm ái và hạnh phúc.

Một ngày, người con trai út ghé thăm bà. Cậu ấy luôn bận rộn với việc kiếm sống, thân và tâm vì thế mà trở nên mệt mỏi. Cậu ấy cảm thấy có lỗi và buồn bã vì không thể chăm sóc mẹ cậu ấy.

Tôi nói với mẹ chồng: “Mẹ bảo cậu ấy không phải lo lắng quá cho mẹ. Cậu ấy có thể tập trung vào công việc. Chúng ta đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Cuộc sống của chúng ta tốt mà”.

Áp dụng các nguyên lý của Đại Pháp trong công việc

Sau khi nghỉ việc ở nhà máy dệt, tôi mua hai cái máy dệt kim phẳng và mở một cửa hàng quần áo vải sợi. Tôi có chứng chỉ kỹ thuật viên và có đủ các kỹ năng để tự dệt quần áo. Trong công việc, tôi luôn xem mình là người luyện công và đối xử với các khách hàng một cách công bằng và lịch sự.

Một lần nọ, một thanh niên trẻ đưa mẹ cậu ấy tới cửa hàng của tôi. Bà ấy nói rằng nhiều năm trước bà đã mua hai cân len, và bây giờ bà ấy muốn làm thành một cái áo len. Tôi đo kích thước của bà ấy rồi họ rời đi. Tôi cân lại chỗ len, nó nặng ba cân rưỡi. Một tuần sau, khi bà ấy quay lại để lấy áo len, tôi nói với bà rằng bà đã đưa cho tôi quá nhiều len, và trả lại phần len thừa cho bà.

Bà ấy cảm ơn tôi và nói: “Cô thật là trung thực và tốt bụng. Tôi thích cái áo len, nó vừa khít với tôi. Một người hàng xóm đã giới thiệu tôi đến cửa hàng của cô. Bà ấy nói cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô làm các sản phẩm chất lượng cao và luôn đối xử tốt với các khách hàng của mình”.

“Người hàng xóm ấy còn nói với tôi rằng, sau khi chồng cô qua đời, cô vẫn tiếp tục sống với mẹ chồng, và luôn đối xử với bà ấy như là mẹ đẻ của mình. Đó là lý do tại sao tôi nhờ con trai đưa tôi tới đây. Cô thật sự là một người tốt. Cảm ơn cô!”

Tôi nói: “Sư phụ Lý Hồng Chí dạy mọi người phải trung thực và tốt bụng, không được lợi dụng người khác, biết quan tâm tới những người khác, luôn làm một người tốt trong mọi hoàn cảnh, và còn phải làm được đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”.

Hai mẹ con người khách hàng cùng nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt, có thể cải biến con người!”

Đại Pháp mang tới niềm vui và sức khỏe, cuộc bức hại mang tới thảm kịch

Trong quá khứ, trước khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi bị đau thắt lưng, kinh nguyệt không đều, đau đầu, chóng mặt, đau mắt đỏ, bị các bệnh về da, bị đau cổ, và chán ăn. Gần như lúc nào tôi cũng thấy khó chịu trong người. Sau khi tu luyện tôi đã trở nên vô bệnh.

Thông qua tu luyện, các bệnh của tôi đều biến mất, tôi không còn khó chịu nữa, và luôn cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi dệt quần áo vào ban ngày và may vá quần áo vào buổi tối, có nhiều lúc tôi làm tới tận hai, ba giờ sáng. Tôi ngủ một chút rồi lại thức dậy luyện công và học Pháp. Công việc lặp lại hàng ngày như vậy, nhưng tôi không bao giờ mệt mỏi.

Mẹ chồng tôi cũng trải qua những lợi ích sức khỏe đáng kinh ngạc. Trước khi tu luyện, năm nào bà cũng phải nằm viện một lần. Hàng ngày, bà đều phải uống nhiều loại thuốc, và cả thuốc bổ máu. Sau khi tu luyện, bà không cần bất kỳ sự chăm sóc y tế hay thuốc men gì nữa.

Chúng tôi đã cùng nhau tu luyện và đề cao liên tục. Tuy nhiên, kể từ tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã tiến hành cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tháng 9 năm 2011, một nhóm cảnh sát đã đột nhập vào nhà tôi. Họ lục soát nhà tôi và đưa tôi tới đồn cảnh sát. Tôi bị tuyên án ba năm tù vì đức tin của mình.

Sau việc này, mẹ chồng tôi ngã bệnh nghiêm trọng. Bà đã qua đời khi tôi đang ở trong tù. Con trai tôi sợ rằng tôi sẽ bị sốc, nên cháu đã không nói cho tôi biết. Sau khi ra tù, tôi mới biết rằng mẹ chồng tôi đã không còn tại thế. Buồn bã, tôi trở về căn nhà trống vắng phủ đầy bụi; tình cảnh bi thảm ấy đều là do nhóm người của Giang Trạch Dân gây nên.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/1/346072.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/7/164559.html

Đăng ngày 24-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share