Bài viết của học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-6-2017] Tôi từng mắc nhiều bệnh tật trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã mắc bệnh thận suốt hơn 30 năm và bị liệt một phần cơ thể sau một cơn đột quỵ. Tôi không thể dùng đũa và đôi khi phải ăn bằng tay. Vì gặp vấn đề về vận động chân nên tôi rất khó khăn khi nấu ăn, làm việc nhà hay sử dụng nhà vệ sinh.

Sau đó, tôi mắc bệnh ung thư thực quản và gặp khó khăn khi nuốt hoặc ăn. Tôi đau đớn đến mức đã nghĩ đến cái chết. Tôi đã cố gắng tự sát ba lần nhưng không thành.

Một hôm, khi kể với một người bạn rằng chân của tôi bị liệt do đột quỵ, cô ấy nói: “Chỉ Pháp Luân Đại Pháp mới có thể giúp chị.” Chú tôi từng tham dự khóa các bài giảng của Sư phụ cũng khuyên tôi nên tập Pháp Luân Công.

Năm 1998, một năm trước khi cuộc bức hại bắt đầu tại Trung Quốc. Gia đình tôi đưa tôi đến một thị trấn gần nhà, ở đó có nhiều học viên đang đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chủ đạo của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo và đông con nên ít được đến trường và tôi không đọc được chữ. Tuy nhiên, khi nghe những người khác đọc lớn tiếng sách Chuyển Pháp Luân, tôi rất thích nghe, các học viên còn hướng dẫn tôi luyện các bài công pháp nữa.

Tôi ở lại thị trấn trong sáu ngày. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, tất cả mọi triệu chứng bệnh tật đã biến mất một cách thần kỳ. Mặc dù đã ngoài 50, nhưng tôi thấy mình như trẻ lại – giống như những gì Sư phụ giảng trong sách Chuyển Pháp Luân.

Khi trở về làng, bạn bè hàng xóm của tôi rất ngạc nhiên. Họ biết rõ tôi bị bệnh như thế nào và nghĩ rằng tôi đã qua đời vì mấy hôm không thấy tôi. Họ rất mừng cho tôi.

Kể từ đó, tôi có thể làm các việc nhà, thậm chí cả một số việc đồng áng. Khi mua phân bón, tôi có thể tự vác về nhà. Điều này khiến cho những người đi dọc đường rất ngạc nhiên vì trước đây tôi chưa bao giờ làm được như thế.

Tuy nhiên, tôi vẫn không biết chữ. Thấy mong ước chân thành được đọc sách của tôi, Sư phụ đã an bài một học viên dạy tôi chữ. Sau đó, Sư phụ lại lần nữa khích lệ tôi: Khi tôi nhìn vào những cuốn sách Đại Pháp, tất cả các chữ đều phát ra ánh sáng màu vàng kim!

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Chư vị về nhà cũng lấy bút viết mấy chữ, chữ dù đẹp hay xấu, [đều] có công!”

Khi đọc đến đoạn Pháp này tôi quyết định chép cuốn sách.

Chồng tôi cười bảo: “Bà không biết dù một chữ thì chép sách kiểu gì?!” Tôi nói: “Ông không nhớ câu ‘có công mài sắt có ngày nên kim’ à?” Đây là thành ngữ bắt đầu từ một câu chuyện nổi tiếng của nhà thơ Lý Bạch.

Vì vậy tôi bắt đầu chép. Tôi nhìn vào từng chữ và chép theo từng nét. Tôi xem xét một cách cẩn thận vị trí của từng nét. Đôi khi tôi phải nhìn vào một chữ hơn 20 lần trước khi chép.

Thấy tâm chân thành của tôi, Sư phụ giúp tôi viết như thể Ngài đang nắm tay tôi. Đó là cách tôi học viết. Một ngày khi tôi đang chép cuốn sách, tôi cảm thấy như mình đang bay trên bầu trời, tất cả các chữ tỏa ánh sáng vàng kim. Một số chữ có hình tượng Phật. Thật tuyệt vời!

Một lần khác khi tôi đang chép sách Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy như có ai đó đang đứng cạnh mình. Tôi không để ý và tiếp tục viết. Một lát sau tôi nhìn lên và thấy Sư phụ, tôi liền rơi nước mắt.

Qua việc chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi luôn luôn cố gắng trở thành người tốt hơn và không tranh giành với người khác. Dưới đây là một vài ví dụ.

Nhà tôi gần một con đường và một dòng sông, người dân địa phương thường giặt giũ quần áo ở đó. Một ngày, chồng tôi quên bóp phanh chiếc xe ba bánh khiến nó lao xuống đồi, ngang qua đường và lao xuống nước. Một người đang giặt quần áo vội nhảy sang một bên và ngã. Cô nói rằng cô bị thương, nhưng khi được khám kỹ lưỡng trong bệnh viện, bác sĩ nói rằng cô không sao cả. Tuy nhiên, cô không chịu ra viện và tiếp tục phàn nàn điều này điều nọ. Tôi không cảm thấy khó chịu và vẫn tới bệnh viện để chăm sóc cho cô. Tôi cũng mua những thức ăn mà cô yêu cầu, tôi nghĩ rằng có thể kiếp trước tôi đã nợ cô ấy.

Tôi phải trở về nhà để học Pháp và luyện công, vì vậy tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tiền viện phí hết hơn 4.000 nhân dân tệ (khoảng 13 triệu đồng) và tôi bảo con trai đưa thêm cho cô 700 nhân dân tệ (hơn 2 triệu đồng). Cô có quen biết con trai tôi và đã trở về nhà sau khi cháu nói chuyện với cô. Với tôi, 4.000 nhân dân tệ không phải là một khoản tiền nhỏ. Nếu không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi đã không giải quyết sự việc theo cách này.

Những ngày yên bình trên con đường tu luyện của tôi chẳng kéo dài được bao lâu. Sau khi cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, cảnh sát địa phương đã sáu lần tới nhà để bắt giữ tôi. Mỗi lần, Sư phụ đều điểm hóa để tôi tránh bị bắt giữ.

Tuy nhiên, việc cảnh sát sách nhiễu đã gây áp lực rất lớn lên gia đình tôi. Bị khủng bố, chồng tôi đánh tôi và bắt tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông túm và dập đầu tôi vào tường, đe dọa sẽ đưa tôi vào tù. Mỗi lần bị ông đánh đập, tôi lại cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Một lần khác, hơn 10 cảnh sát đã bao vây xung quanh nhà để bắt giữ tôi. Phía trước, phía sau, và bên ngoài cửa sổ đều có cảnh sát. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ để thoát khỏi vòng vây. Không có cảnh sát nào nhìn thấy tôi cả. Một con trai của tôi bảo với cảnh sát rằng: “Pháp Luân Đại Pháp đã giúp mẹ tôi làm người tốt hơn, giúp bà có sức khỏe tốt hơn và có thể làm nhiều việc. Bà không còn la mắng ai và luôn luôn giúp đỡ người khác. Tại sao các anh lại muốn bắt bà?” Cảnh sát không nghe con tôi nói, thậm chí một cảnh sát còn đe dọa còng tay cháu.

Vì cảnh sát thường đến sách nhiễu chúng tôi, ngày nào chồng tôi cũng lo lắng. Ông ấy đánh tôi, không cho tôi ăn và đá tôi. Để giảm áp lực cho chồng, tôi chuyển đến ở tại một kho ngô. Mùa đông ở vùng đông bắc Trung Quốc rất giá lạnh, gió mạnh và có tuyết rơi. Dù không có lò sưởi, nhưng tôi không hề cảm thấy lạnh.

Trong tâm, tôi biết mình có Pháp có Sư phụ. Miễn là có thể tiếp tục tu luyện theo Đại Pháp và cứu người thì tôi luôn thấy hạnh phúc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/5/349195.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/26/164418.html

Đăng ngày 22-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share