Bài viết của Hồi Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-5-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 4 tháng 7 năm 1998. Trước khi đắc Pháp, không chỉ sức khoẻ của tôi rất yếu, mà tâm tính của tôi còn vô cùng bất hảo. Tôi luôn bất hòa với mẹ chồng, thường xuyên cãi lộn với bà. Có lúc tôi mắng mẹ chồng đến mức bà đã phải khóc, vậy mà tôi vẫn chưa cam lòng. Nhiều lần cán bộ hoà giải gia đình đã đến nhà chúng tôi, nhưng cũng không thay đổi được mối quan hệ giữa tôi với mẹ chồng. Chính vì vậy, tôi mang tiếng là “cô con dâu hung dữ”, “người phụ nữ chanh chua” khắp trong vùng chúng tôi.
Những thay đổi rõ rệt
Trải qua nhiều năm, tôi đã thử qua nhiều phương pháp để điều trị bệnh tật của mình. Một lần, tôi có cơ hội tiếp xúc với Pháp Luân Đại Pháp và được biết rằng môn tu luyện này rất thần kỳ, có thể giúp mọi người nâng cao sức khoẻ. Sau khi suy nghĩ về điều này suốt ba ngày, cuối cùng tôi đã quyết định bước vào tu luyện.
Trước khi học các bài công pháp, tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện này. Các nguyên lý ở bên trong cuốn sách đã cuốn hút tôi ngay lập tức, tôi đọc một mạch đến nửa đêm thì xong. Trong tâm vô cùng kích động, tôi ôm cuốn sách quý vào lòng mà thốt lên: “Tôi đã hiểu làm người phải như thế nào. Hơn nữa, tôi cũng đã hiểu được làm thế nào để trở thành người tốt.”
Khi đọc Chuyển Pháp Luân lần thứ hai, tôi minh bạch rằng đây là cuốn sách dạy người ta tu luyện bằng cách hành xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và rằng tu luyện là nghiêm túc.
Tôi nhận ra rằng trước kia tôi đã làm nhiều điều xấu, cho nên tôi phân vân không biết mình có xứng đáng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không. Trong khi do dự, tôi vẫn tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân. Khi đọc đến đoạn: “Phật gia độ nhân không nói điều kiện, [cũng] không có giá cả; có thể giúp đỡ người kia một cách vô điều kiện” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân), tôi đã vô cùng cảm kích và tin rằng mình có thể tiếp tục tu luyện.
Trong quá trình học Pháp, tôi chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp mà nghiêm túc ước thúc bản thân mình, làm việc gì cũng suy nghĩ cho người khác trước, lấy thiện đãi người, cố gắng trở thành một người vô tư vô ngã. Sau khi bắt đầu tu luyện khoảng hơn một tháng, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Mẹ chồng của tôi nói với mọi người: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt. Từ khi con dâu tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cháu đã trở thành một người con dâu hiếu thảo, và gia đình chúng tôi đã trở nên hòa thuận.”
Sự phản đối của gia đình
Tôi vừa mới đắc Pháp một năm thì Trung Cộng bắt đầu tiến hành cuộc bức hại Pháp Luân Công. Trung Cộng lợi dụng các phương tiện truyền thông để tuyên truyền lừa dối dân chúng, bôi nhọ Pháp Luân Công, phá vỡ hoàn cảnh tu luyện của chúng tôi. Dưới áp lực như vậy, bạn bè và họ hàng của tôi đều khuyên tôi ngừng tu luyện, có người còn nói: “Cô còn trẻ, cô không biết Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã từng xấu xa như thế nào.” Có người cho rằng: “Đây là sự khởi đầu của cuộc đại cách mạng văn hoá lần thứ hai.” Và cũng có người khuyên tôi: “Cô đừng lấy trứng chọi đá, cô không địch lại được với chính quyền đâu.”
Trước áp lực xảy ra bất ngờ như vậy, tôi đã tạm thời dừng luyện công, nhưng vẫn nghiêm túc đọc các bài giảng Đại Pháp. Càng thanh tỉnh, tôi càng kiên định hơn. Tôi không thừa nhận cuộc bức hại và vẫn muốn tu luyện. Sư phụ giảng:
“hãy tĩnh tâm lại, phục hồi việc luyện công học Pháp như thường; hãy tinh tấn thực tu, không ngừng đề cao bản thân.” (An định, Tinh tấn yếu chỉ II)
Sau đó, tâm tôi vững vàng hơn, gặp ai tôi cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, các thành viên trong gia đình tôi không bị thuyết phục, họ gọi tôi là kẻ ngốc và không thực tế.
Tôi nói: “Mọi người nghĩ lại xem ai không thực tế đây. Tôi luyện Pháp Luân Công, thân thể trở nên khoẻ mạnh, và không còn phải tốn tiền điều trị ở bệnh viện nữa. Tôi không còn là gánh nặng tài chính của gia đình nữa. Hơn nữa, hiện giờ tôi là một người con dâu tốt, và gia đình chúng ta rất hòa thuận.”
Sau đó, họ không còn nói một lời nào nữa.
Bị bắt giữ
Giống như nhiều học viên khác, năm 2000, tôi quyết tâm tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Đại Pháp. Trước khi đi mấy ngày, tôi định nói với chồng về việc đó, nhưng cuối cùng tôi đã không nói với anh ấy. Tôi chỉ gián tiếp nói với anh rằng tôi không từ bỏ Đại Pháp, tôi nói: “Sau này, dù bất cứ điều gì xảy ra với em, anh đừng trả tiền để giải quyết các vấn đề liên quan tới việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của em.”
Tôi bị bắt giữ, bị thẩm vấn, và bị đưa đến nhà tù Hoài Nhu ở Bắc Kinh. Có nhiều học viên ở đó bị tra tấn suốt ngày đêm. Chúng tôi yêu cầu được thả vô điều kiện, nhưng vì việc đó mà chúng tôi đã bị cảnh sát nhục mạ.
Phòng giam rất lạnh, hơn nữa còn có một cái quạt thông gió thổi không khí vào chúng tôi. Chúng tôi quyết định luyện công. Một lính gác trông thấy, liền đưa tôi và ba đồng tu ra ngoài giữa đêm lạnh, và sốc điện chúng tôi bằng một cây ba-tông điện.
Sau đó, tôi bị đưa về quê trên một toa xe lửa đầy các đệ tử Đại Pháp. Chúng tôi bị hai lính gác canh chừng. Chúng tôi không được phép đi lại, và cứ hai người một bị còng tay lại với nhau.
Một trong số lính canh mắng tôi vì tôi đã nói chuyện với một lính canh khác về Đại Pháp. Anh ta sợ tôi tiếp tục giảng chân tướng nên đã để tôi ngủ trên cái giường trên cao. Tôi cảm thấy khát, mặc dù môi của tôi chảy máu vì khô nứt, tôi cũng không được uống nước. Tôi nhẩm trong tâm: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi thiếp đi lúc nào không hay. Trong khi ngủ, tôi có một giấc mơ trong đó ai đó đã đưa cho tôi nước, tôi uống từng ngụm từng ngụm lớn. Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra không có ai đưa nước cho tôi cả. Tôi hiểu ra rằng Sư phụ đã đưa nước cho tôi. Tôi mỉm cười và không còn cảm thấy khát nữa.
Bị tra tấn ở trung tâm tẩy não
Về tới địa phương, tôi bị đưa đến một trung tâm tẩy não. Ở đó, tôi bị cấm ăn, bị đánh đập, bị cấm ngủ, bị ép phải đứng trong thời gian lâu, bị cấm gặp gia đình. Họ dọa rằng gia đình tôi không hề muốn gặp tôi và chồng tôi muốn ly dị tôi.
Tôi đã không bị động tâm và chỉ nhẩm các bài giảng của Đại Pháp nhiều hơn. Tôi càng nhẩm nhiều bao nhiêu, tôi càng cảm thấy thanh tỉnh bấy nhiêu. Tôi biết mục đích của họ là muốn huỷ diệt ý chí tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi.
Một ngày, một viên cảnh sát say rượu đã đánh đập tôi một cách điên cuồng, lúc đó tôi cảm thấy như ông ấy muốn giết tôi. Tôi nhớ một đồng tu đã chia sẻ với tôi về việc nhẩm đọc các bài giảng của Đại Pháp vào thời khắc nguy nan. Tôi liền nhắm mắt lại và nhẩm đọc:
Đại Pháp bất ly thân,
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn;
Thế gian nhân La Hán,
Thần quỷ cụ thập phân.
(Uy Đức, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
Đại Pháp chẳng ly thân,
Trong Tâm: Chân Thiện Nhẫn;
La Hán nơi cõi người,
Quỷ thần sợ mười phần.
(Uy Đức, Hồng Ngâm)
Tôi vừa đọc xong, ông ta lập tức ngừng đánh tôi và bắt đầu đánh vào tường và sàn nhà.
Họ muốn tôi phản bội một đồng tu, nhưng tôi từ chối. Họ dùng một miếng gỗ đánh tôi ngã xuống đất. Sau đó họ kéo tôi dậy và yêu cầu tôi nói tên của đồng tu, hoặc họ sẽ đánh tôi tới chết. Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ không hợp tác. Sau niệm đó, tôi không còn cảm thấy đau, và tôi biết Sư phụ đã chịu đựng thay cho tôi.
Khi họ tra tấn tôi bằng hình thức đóng băng, tôi bị lạnh cóng và không thể khống chế thần kinh của mình. Sau đó, tôi nhớ lời Sư phụ giảng: “vậy làm cho vị ấy có bộ phận sợ lạnh của đại não bị bế tắc, làm cho vị ấy có bộ phận sợ bẩn cũng bế tắc lại.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã xin Sư phụ tắt cái bộ phận sợ lạnh đó trong não của tôi, và quả thật, tôi không còn cảm thấy lạnh hay run nữa.
Được thả mà không phải trả tiền hối lộ
Trong số 30 học viên bị giữ tại trung tâm tẩy não, một số bị chuyển tới các trại lao động cưỡng bức, khoảng 20 người bị tống tiền, và một số người được thả ra sau khi họ trả từ 3.000 đến 5.000 nhân dân tệ.
Tôi bị giam giữ phi pháp 15 ngày trong một trại tạm giam, sau đó chính quyền địa phương đã ép tôi phải quét đường trong suốt 10 ngày. Cuối cùng, bí thư đảng của địa phương đã yêu cầu chồng tôi nộp 50 tệ để tôi được thả. Chồng tôi nói rằng anh ấy không có tiền, thậm chí 5 tệ cũng không có. Tôi vẫn được thả mà không phải trả một xu.
Tránh được việc ly hôn
Do tôi kiên định tu luyện, tôi thường xuyên bị cảnh sát sách nhiễu. Dưới áp lực đó, chồng tôi đã đe dọa rằng anh ấy sẽ ly dị tôi nếu tôi tiếp tục nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi nói: “Bất luận Trung Cộng bức hại như thế nào, em đã quyết tu luyện Pháp Luân Công rồi. Chúng ta có thể ly hôn, nhưng trong đơn ly hôn phải viết rằng, ‘Chúng tôi ly dị không phải vì tình cảm của chúng tôi, cũng không phải vì lợi ích, cũng không phải vì sự can thiệp của người thứ ba, mà là vì cuộc bức hại do Giang Trạch Dân khởi xướng chống lại Pháp Luân Đại Pháp.’”
Sau đó, anh ấy không còn nói về ly hôn nữa, và gia đình chúng tôi lại trở nên hạnh phúc.
Để giúp cho các thành viên gia đình hiểu rõ hơn về Đại Pháp, tôi đã đề nghị họ xem các đĩa DVD giảng chân tướng trong bữa ăn tối, bởi vì những lúc khác họ đều bận rộn và khó thuyết phục họ xem đĩa DVD. Tôi làm một món rau xào trước, sau đó mới nấu cơm. Trong lúc tôi nấu cơm, cả gia đình tôi rất vui vẻ vừa ăn món xào vừa xem đĩa DVD giảng chân tướng.
Bố chồng tôi tu luyện Phật giáo. Sau khi xem xong một trong các video giảng chân tướng, ông đã nói rằng ĐCSTQ thật sự quá tàn bạo trong cách đối xử với Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi trả lời: “Đúng vậy, họ đã đánh chết vài ngàn người tu luyện. Theo như những người tu luyện Phật giáo, giết chết một con kiến cũng là sát sinh. Bố xem, họ đánh những người tu luyện Pháp Luân Công tới chết, họ đã phạm phải tội ác quá lớn.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/30/348461.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/4/164514.html
Đăng ngày 24-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.