Bài viết của Viên Dung, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-12-2016]

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thường hay tranh đấu và không ngừng truy cầu sự tôn trọng của người khác. Ở tuổi 28, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi biết đến pháp môn này qua mẹ tôi.

Từ đó về sau, tôi đã nhận ra rằng mình may mắn thế nào khi có được mối nhân duyên trân quý đối với Đại Pháp, nhưng rất nhiều lực nghiệp và vô số chấp trước mạnh mẽ đã ngăn trở sự đề cao của tôi trên con đường tu luyện.

Dưới đây là một số trải nghiệm của tôi trong những năm qua.

Học cách buông bỏ chấp trước khi mọi việc không được như ý

Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, chỉ cần tôi còn ôm giữ bất kỳ tâm chấp trước nào, mọi việc đều sẽ không được như ý của tôi.

Trong suốt thời kỳ mang thai, tôi đã chấp trước vào việc sinh một bé trai và rồi kết cục tôi lại sinh hạ một bé gái. Từ khi còn học mẫu giáo, tôi cho con gái mình học đàn tranh, một nhạc cụ cổ truyền của Trung Quốc, và đặt ra mục tiêu đạt huy chương vàng trong cuộc thi. Cuối cùng cháu chỉ đạt huy chương đồng.

Tôi đặt kỳ vọng cao vào việc con gái phải đạt điểm xuất sắc ở trường tiểu học nhưng cuối cùng cháu lại luôn mang về nhà bảng điểm không như ý. Tôi bị chấp trước vào việc cháu sẽ có thị lực tốt nhưng rốt cục cháu lại phải đeo kính. Và còn cả một danh sách dài nữa.

Từ lâu, Sư phụ đã giảng rất rõ vấn đề này cho chúng ta:

“Có người nói: ‘Tôi kiếm thêm chút tiền, thu xếp gia đình ổn thoả, thì tôi không lo lắng gì nữa, [rồi] tôi sẽ lại tu Đạo’. Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Chuyển Pháp Luân).

Tôi chỉ có thể đổ tại ngộ tính quá kém của mình. Giờ đây tôi đã dần dần đạt đến tầng thứ của việc “Làm mà không cầu” (Đạo Trung, Hồng Ngâm).

Con gái tôi hiện đang học trung học. Tôi chỉ thực hiện trách nhiệm của mình như một người mẹ, ủng hộ và hỗ trợ cháu trong cuộc sống, cố gắng chỉ dẫn cháu theo hướng phát triển tích cực. Khi cháu đạt điểm tốt, tôi sẽ ghi nhận và khuyến khích cháu; khi điểm của cháu không tốt, tôi cũng không la mắng cháu.

Khi tôi nhận ra rằng chính chấp trước vào danh đã can nhiễu đến sự tu luyện của tôi và tôi đã quyết định phải buông bỏ nó. Ngay sau đó, Sư phụ đã giúp tôi gỡ bỏ các chủng vật chất xấu trong không gian khác, đó chính là nguyên nhân căn bản.

Tôi đã trở nên thoải mái và hạnh phúc hơn. Nhìn lại, một người mẹ hay cáu giận và xấu hổ về con gái mình dường như đã trở nên quá xa vời và khác lạ với thực tại.

Tôi không thể không tự cười bản thân mình: Trước đây, làm sao tôi lại có thể như vậy?

Con gái tôi đã giúp tôi trở nên bao dung hơn

Trước đây, tôi nghĩ con gái mình thể hiện đủ loại thói quen xấu mà không có một đặc điểm nào để bù lại. Tôi nhìn thấy ở con gái mình trong những tính xấu khác như lười biếng, ham ăn, thô lỗ và trì trệ.

Một hôm, cháu ngồi xuống bàn ăn tối, cháu hỏi, “Đũa của con đâu?”

Tôi chỉ vào đôi đũa đặt cạnh bát cháu, “Chẳng phải chúng ở ngay đây sao?”

Đột nhiên cháu ném chúng xuống sàn một cách giận dữ và nói: “Đôi này bẩn lắm và chúng chưa được rửa. Sao mẹ lại muốn con dùng chúng cơ chứ?”

Khi sự việc như vậy xảy ra tôi không thể không đau lòng. Những quan niệm người thường của tôi nổi lên bề mặt và tôi sẽ lớn tiếng quát cháu, nghĩ rằng cháu đúng là một đứa trẻ hỗn xược, không có một chút kính trọng hay đúng mực nào với người lớn tuổi.

Sư phụ đã giảng,

“Như mọi người đã biết, [khi đã] đạt đến tầng La Hán, [thì] gặp sự việc gì cũng không để trong tâm, hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái. [Nếu] thật sự có thể làm được vậy, thì chư vị đã đạt đến quả vị sơ cấp của La Hán.”(Chuyển Pháp Luân)

Qua việc tiếp tục học Pháp thâm sâu hơn và đề cao thể ngộ về Pháp, tôi nhận ra nguyên nhân thực sự là do nhân tâm hẹp hỏi của tôi, đã đến lúc tôi phải bao dung hơn. Khi tôi dần dần đạt được trạng thái tĩnh tại và bất động tâm khi đối mặt với các hoàn cảnh khó khăn, con gái tôi cũng dần dần không nổi cáu nữa.

Nhìn lại, tôi nghĩ về mối tương quan giữa trạng thái tu luyện của tôi và cách hành xử của con gái mình. Cháu lười bởi vì chính tôi cũng lười, không thể theo kịp việc luyện công lúc 3 giờ 50 phút sáng. Cháu tham ăn vì tôi chấp vào đồ ăn, chưa thể đạt đến tầng thứ “Ăn không theo vị.” (Đạo Trung, Hồng Ngâm)

Mặc dù thỉnh thoảng tôi bị đau bụng sau khi ăn thịt, tôi vấn thấy đói và nấu rất nhiều thịt, lấy cớ rằng con gái tôi thích món đó. Con gái tôi thô lỗ bởi vì tôi thường nói với cháu bằng giọng điệu ra lệnh mà thiếu sự tôn trọng. Cháu đủng đỉnh và chậm chạp trong khi làm việc bởi vì tôi thiếu kiên nhẫn và nóng tính.

Tôi đã tìm ra được gốc rễ của vấn đề. Chính những chấp trước của tôi đã dẫn đến tất cả những mâu thuẫn này. Sau khi tôi nỗ lực giải thoát bản thân khỏi những chấp trước và quan niệm của người thường, tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đúng như miêu tả trong “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!” (Chuyển Pháp Luân)

Tu Thiện để đạt được tâm Đại Từ Bi

Cánh cửa ở tòa chung cư của tôi đã từng bị hổng, và nó đối diện với cửa phục vụ phía sau của một nhà hàng. Các nhân viên nhà hàng thường chui qua cánh cửa bị hổng để vào sảnh tòa nhà của tôi để nghỉ và hút thuốc. Sau khi họ rời đi, tôi thường xuyên nhìn thấy những đầu mẩu thuốc lá và đờm trên sàn nhà.

Tôi cảm thấy rất bất bình đối với hành vi của họ và coi thường họ bởi việc không biết cách cư xử. Mỗi lần tôi đi qua cổng, ngay lập tức tôi sẽ đóng sập cánh cửa sau lưng mình. Tuy nhiên, họ vẫn tiếp tục đến để hút thuốc và nhổ nước bọt. Sau đó, thậm chí họ còn đặt các tấm bìa cát tông lên sàn và chợp mắt ngay trong sảnh của chúng tôi.

Một hôm, khi đi ngang qua họ trong sảnh, đột nhiên tôi thấy rất thông cảm với họ và nhận ra rằng họ sống rất khó khăn. Họ ở đây để nghỉ bởi vì họ rất mệt mỏi sau khi làm việc hơn 10 tiếng mỗi ngày. Họ thường làm việc đến tận nửa đêm.

Sau ngày hôm đó, tôi đã không còn đóng cổng nữa, nghĩ rằng “Hãy cứ để họ thoải mái. Mình sẽ lau dọn sau khi họ rời đi.”

Khi tôi có thể thật sự cân nhắc và đặt bản thân mình vào vị trí của những người khác. Tôi biết mình đã loại bỏ được chấp trước ích kỷ của quan niệm người thường. Không lâu sau hoàn cảnh đã theo đó mà thay đổi. Họ mang theo một cái xô nhựa để bỏ đầu mẩu thuốc lá vào trong đó và cũng ngừng hẳn việc khạc nhổ.

Sư phụ giảng:

“Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì.”(Chuyển Pháp Luân)

Sau đó, khi tôi thấy họ tôi đều mỉm cười và họ bắt đầu chào hỏi và nói chuyện rất thoải mái. Việc này đã tạo nên một nền tảng tốt để nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp và thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Từ trải nghiệm này, tôi đã đạt được thể ngộ sâu sắc hơn về Thiện. Thiện nghĩa là đặt bản thân mình vào vị trí của những người khác, hành xử một cách vị tha mà không cầu báo đáp. Thiện là bản tính vô ngã của một sinh mệnh.

Tu bỏ các chấp trước trong giảng chân tướng trực diện

Tôi tập trung vào việc nói chuyện trực diện với mọi người, thêm vào đó là gọi điện thoại để giảng chân tướng. Vào năm 2015, với sự trợ giúp của đồng tu, tôi đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà và bắt đầu in các tờ rơi như thoái Đảng bảo bình an, thư cho những người có duyên tiền định và tuần báo Minh Huệ và tôi sẽ phân phát chúng sau khi nói chuyện với mọi người. Hàng ngày tôi đều dành thời gian để giảng chân tướng trực diện và thường giúp được vài người, có những lúc giúp được hàng chục người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Bất cứ khi nào tâm thái của tôi không chính, việc giảng chân tướng của tôi sẽ rất khó khăn và gặp nhiều trở ngại. Sau đó tôi sẽ hướng nội, chính lại tâm thái và buông bỏ tâm chấp trước vào chứng thực bản thân chứ không phải chứng thực Pháp. Kết quả là, tôi đã thành công trong việc thuyết phục hết người này đến người khác thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Có một lần, khi tôi giúp mấy người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và vô tình cao hứng quá mức. Tôi cũng nghĩ đến việc khoe khoang với một đồng tu vào lần tới chúng tôi gặp nhau. Không lâu sau, tôi đã cố gắng để nói chuyện với một người đàn ông khoảng 60 tuổi ở bên đường. Trước sự ngạc nhiên của tôi, thậm chí khi tôi chưa kịp nói gì nhiều với ông ấy, ông ấy đã quát tôi một cách giận giữ.

Vào lúc tôi chuẩn bị tranh cãi với ông ấy, một bài thơ của Sư phụ đã hiện lên trong tâm trí tôi:

“Như ngộ cường biện vật tranh ngôn
Hướng nội trảo nhân thị tu luyện
Việt tưởng giải thích tâm việt trọng
Thản đãng, vô chấp, xuất minh kiến”

Tạm dịch:

“Gặp thời xảo biện hãy lặng im
Tu luyện ắt phải hướng nội tìm
Càng giải thích nhiều tâm càng nặng
Cởi chấp mở lòng sáng trong tim”

(Thiểu Biện, Hồng Ngâm III)

Ngay sau đó tôi biết rằng mình đã sai. Tôi lập tức thay đổi tâm thái và phát chính niệm để loại trừ nhân tố dẫn tới tâm hoan hỷ, tâm hiển thị và tâm tranh đấu ở tôi. Sau đó, khả năng nói chuyện của tôi đã trở nên trôi chảy và thuyết phục hơn.

Từ trải nghiệm của mình, tôi nghĩ rằng điều quan trọng là phải ăn mặc phù hợp và truyền đạt cho người nghe một cách đúng mực. Là người tu luyện trong xã hội người thường, bởi trái ngược với các tu sĩ, chúng ta nên mặc quần áo chỉnh tề – không có gì quá lạ mắt, quá tồi tàn, hoặc quá hở hang. Ngôn từ lịch sự, quần áo phù hợp, mạnh mẽ tự tin, dưới sự chỉ dẫn và trợ giúp từ Sư phụ cùng các chính Thần, sẽ giúp cho việc giảng chân tướng của chúng ta thêm phần hiệu quả hơn.

Một ngày sau khi tôi nói chuyện với một người đàn ông trung tuổi trên phố, ông ấy đã nhận tờ rơi và chân thành nói với tôi: “Cô là một vị Bồ Tát sống. Chẳng phải cô đang cứu tôi sao?”

Tôi rất chấn động khi nghe thấy điều đó. Thay vì cảm giác hãnh diện hay thoải mái, tôi cảm thấy một trách nhiệm nặng nề đặt lên vai mình. Có rất nhiều chúng sinh đang mong đợi và trông chờ chúng ta đến cứu họ. Chúng ta không thể để họ thất vọng được.

Nhìn lại con đường của mình trong hơn một thập kỷ đã qua, tôi đã thay đổi từ một người phụ nữ nóng giận, cay nghiệt, mỉa mai với thân thể đầy chấp trước và nghiệp lực thành một người tu luyện coi nhẹ danh tiếng và tư lợi cá nhân, đối xử tốt với mọi người, bình tĩnh và điềm đạm. Mỗi bước trên cả chặng đường đều rất gian nan. Những chấp trước dần dần được loại bỏ qua quá trình vô cùng gian khổ và hao tổn trí lực.

Tuy nhiên, Sư phụ đã trông coi và dẫn dắt tôi trên cả chặng đường. Những lời của Sư phụ luôn vang vọng bên tai và soi sáng con đường của tôi.

Tôi đến đây vì Pháp. Tôi là một học viên Đại Pháp. Trong thời gian tới, tôi sẽ nỗ lực tinh tấn hơn trong tu luyện để xứng đáng với ơn từ bi cứu độ của Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/13/在实修中扩大心的容量-338568.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/9/161067.html

Đăng ngày 22-2-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share