Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-12-2016] Tôi sinh ra ở một ngôi làng miền núi phía đông bắc Trung Quốc. Từ bé đến lớn tôi nhớ rằng mình chưa từng có một ngày nào yên ổn.
Cha mẹ tôi cãi nhau mỗi ngày. Một lần, cha tôi thậm chí còn cầm dao nhà bếp khi cãi vã với mẹ tôi.
Cha mẹ tôi ngược đãi và thường xuyên đánh đập chúng tôi. Họ thậm chí còn kéo chị em tôi ra khỏi chăn và dùng giày tát vào mặt chúng tôi khi chúng tôi đang ngủ say. Em gái tôi đã bị mất thính lực một thời gian dài sau một lần bị đánh đập như vậy. Chị gái tôi mắc bệnh động kinh. Còn em trai tôi bị tật nguyền bẩm sinh.
Cha tôi thường đánh nhau với hàng xóm và đồng nghiệp. Bốn chị em chúng tôi luôn sống trong sợ hãi.
Cha mẹ tôi mắc bệnh nặng và chúng tôi rất nghèo. Chúng tôi hiếm khi được ăn đồ ăn ngon. Ngay cả khi có đồ ăn ngon, cha tôi sẽ ăn một mình sau khi chúng tôi ngủ.
Khi lên tám tuổi, tôi đến chơi nhà một người bạn. Tôi thấy cha bạn ấy đặt bánh trong tủ. Khao khát có được chút đồ ăn, tôi đã lẻn vào tủ. Cha bạn tôi đã bắt quả tang. Ông chửi mắng tôi và gọi tôi là kẻ trộm.
Những đứa trẻ khác thường bắt nạt chúng tôi, chị gái và em trai tôi thường bị bắt nạt nhiều hơn. Lớn lên, em trai tôi bị bắt phải lao động chân tay và chăn bò. Nếu không chịu làm theo lệnh, bọn trẻ sẽ đánh em. Một lần, họ đã nhốt em trong một hầm rau.
Tôi sống trong sợ hãi và nghèo đói. Tôi cảm thấy vô vọng, tự ti và thống khổ.
Chờ đợi các vị Thần đến
Tôi đọc trên báo về một bà lão có lưng bị gù ở phía bên phải. Một hôm, trời nổi mưa dông và sấm chớp. Thời điểm đó, bà đang ở ngoài và ngất đi. Sau khi tỉnh lại, lưng của bà không còn bị gù và bà có thể đứng thẳng được!
Sau khi đọc câu chuyện ấy, tôi đã nghĩ: “Phải chăng bà ấy đã được một vị thần cứu giúp?”
Sau đó, tôi đã chờ đợi các vị thần đến và cứu tôi thoát khỏi những đau khổ này. Tuy nhiên, tất cả những điều tôi được học ở trường đều là chủ nghĩa vô thần.
Năm 18 tuổi, tôi rời nhà đến tỉnh Sơn Đông.
Tôi lập gia đình năm 24 tuổi. Một tháng sau khi con trai tôi chào đời, tôi bị mắc bệnh viêm thấp khớp. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân và phải dựa vào chồng và mẹ chồng tôi. Tôi không thể trèo lên hoặc xuống cầu thang một mình.
Chồng tôi đưa tôi đi khắp nơi để tìm cách chữa trị, nhưng không giúp được gì. Tôi đã dùng hơn 100 loại thuốc Trung y, nhưng đều vô tác dụng. Hơn nữa, chúng khiến dạ dày của tôi đau liên tục.
Trong tuyệt vọng, tôi đã tìm đến các khí công sư, mà hóa ra họ toàn bị mắc phụ thể. Kết quả là, tình trạng của tôi thậm chí còn tồi tệ hơn.
Tôi đã tuyệt vọng. Tôi nghĩ: “Tuổi thơ của mình đã rất khổ sở. Sau đó, cuối cùng thì mình cũng đã tìm được một chút hy vọng cho một cuộc sống hạnh phúc, nhưng bây giờ mình lại phải chịu đựng một căn bệnh hiểm nghèo như vậy.” Trong cơn đau triền miên, tôi đã khóc mỗi ngày.
Sau ba năm đau khổ, tôi quyết định lên núi Ngũ Đài trở thành một Phật tử.
Sư phụ cứu tôi thoát khỏi bể khổ
Tháng 10 năm 1996, một đồng nghiệp đã nói chuyện với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Cô nói rằng nhiều người đã khỏi bệnh ung thư sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô cho tôi mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân và đề nghị tôi nên đọc cuốn sách trước.
Ngay sau khi mở cuốn sách ra, hai chữ “Phật Pháp” đập vào mắt tôi. Tôi nghĩ rằng có lẽ đây chính là những gì mình đang tìm kiếm.
Nhưng tôi có một chút lo lắng. Không ai tôn trọng tôi cũng như gia đình tôi. Không có điều tốt đẹp nào đến với tôi cả. Khi tôi được công nhận là “học sinh xuất sắc” ở trường, giáo viên đã thuyết phục tôi từ bỏ phần thưởng và để cho một bạn khác cùng lớp nhận nó. Khi tôi được công nhận là một “nhân viên xuất sắc,” người quản lý đã bảo tôi để phần thưởng ấy cho một đồng nghiệp khác.
Tôi tự hỏi rằng liệu Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp có coi trọng tôi không.
Đồng nghiệp giới thiệu môn tu luyện cho tôi nói rằng: “Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp không quan tâm đến địa vị xã hội. Ngài sẽ coi sóc bất kỳ ai muốn tu luyện pháp môn này.”
Tôi bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hy vọng rằng mình sẽ được chữa khỏi.
Tôi bắt đầu luyện các bài công pháp cùng đồng nghiệp. Vào ngày thứ tư, chân của tôi, vốn bị sưng trong ba năm, đã phục hồi. Tôi có thể đi lại dễ dàng. Tôi không thể tin nổi! Sư phụ đã coi trọng tôi! Tôi đã rất kinh ngạc và quá đỗi vui mừng.
Tôi từ bỏ ý định trở thành một Phật tử. Thay vào đó, tôi quyết tâm theo Sư phụ và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Khoảng một năm sau, con trai bốn tuổi của tôi bị ngã từ trên tầng ba của toà nhà, nhưng cháu không hề bị thương. Sau đó, con trai nói với tôi rằng cháu đã nhìn thấy Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đỡ mình trong lúc rơi xuống và cháu đã nhào lộn trong không trung giống Tôn Ngộ Không vậy.
Ân đức của Sư phụ lớn đến mức tôi không bao giờ có thể hồi báo được.
Đồng nghiệp tốt bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ
Tháng 7 năm 1999, chính quyền của Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp và phỉ báng Sư phụ.
Năm 2000, tôi cùng một số học viên địa phương đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã gửi một bức thư tới Văn phòng Kháng cáo, nói với họ về những lợi ích cả về thân lẫn tâm mà tôi nhận được sau khi tu luyện. Tuy nhiên, tôi đã bị văn phòng liên lạc chính phủ địa phương tại Bắc Kinh giam giữ và sau đó họ đưa tôi trở lại trại tạm giam địa phương trong 15 ngày.
Sau khi được thả, người chủ thuê tôi đã phạt tôi. Một đồng nghiệp được giao nhiệm vụ giám sát tôi chặt chẽ.
Vị đồng nghiệp này rất tốt bụng. Cô ấy nói với lãnh đạo công ty rằng: “Pháp Luân Đại Pháp chắc chắn là tốt. Nếu không, tại sao lại có nhiều người như thế lên Bắc Kinh thỉnh nguyện cho môn tu luyện này?”
Người đồng nghiệp này gặp khó khăn trong việc thụ thai, mặc dù cô đã kết hôn được vài năm. Cô rất lo lắng. Tôi kể cho cô về một học viên không thể mang thai trong chín năm sau khi kết hôn, nhưng học viên ấy đã hết bệnh và sinh được một bé gái đáng yêu sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy tin những gì tôi kể và nói rằng mình cũng muốn tu luyện Pháp Luân Công.
Trước tiên, tôi dạy cô các bài công pháp. Trước khi hoàn thành việc hướng dẫn luyện công cho cô, tôi có một giấc mơ rằng cô ấy mang thai.
Ngày hôm sau, tôi kể cho cô về giấc mơ của mình. Cô đến bệnh viện và phát hiện ra mình đã thực sự mang thai. Sau đó, cô sinh được một bé trai. Cô bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình với Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp.
Nghe theo lời dạy của Sư phụ và vứt bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân
Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bố mẹ chồng tôi muốn mua một căn hộ trong thành phố. Họ không có đủ tiền, vì vậy họ đã bảo hai người con trai của họ mỗi người trả một nửa. Họ hứa sẽ để lại căn hộ cho chúng tôi trong tương lai.
Chị dâu tôi từ chối trả tiền và nói rằng: “Chúng con không có nhiều tiền để trả giúp mẹ và con cũng không muốn căn hộ đó sau khi mẹ qua đời.”
Hai vợ chồng tôi cũng không có nhiều tiền. Chúng tôi đã vay mượn từ bạn bè và người thân và trả được hai phần ba tiền nhà. Bố mẹ chồng tôi nói rằng trong tương lai nó sẽ là tài sản của chúng tôi, vì họ không đủ khả năng để mua căn hộ nếu không có sự đóng góp của chúng tôi. Thật không may, bố chồng tôi đã qua đời trước khi họ chuyển đến đó ở.
Trước đám tang, chị dâu tôi nói rằng chị muốn mua lại căn hộ đó. Chị nói con trai chị sắp kết hôn và cần một ngôi nhà mới.
Vào thời điểm đó, giá bất động sản đang lên. Các căn hộ được nâng giá lên nhiều lần so với giá ban đầu của nó. Nhưng chị ấy đề nghị chỉ thanh toán đúng số tiền mà hai vợ chồng tôi đã trả, nghĩa là hai phần ba giá gốc. Họ đã không đưa cho chúng tôi một xu nào cho tang lễ.
Chị dâu tôi đã trộm lấy chứng minh thư từ mẹ và chuyển đến [căn hộ] ở ngay. Sau đó, chị bán căn hộ mà lúc đó mẹ chồng tôi vẫn đang sống mà không được sự đồng ý của bà. Chị đuổi bà ra khỏi nhà và nói rằng gia đình chị đã xây đắp nó.
Vợ chồng tôi đã thuê một căn hộ cho mẹ chồng tôi. Khi bà bị bệnh và phải nằm viện, anh chồng và chị dâu đã không đóng góp chút tiền nào.
Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ chiến đấu với chị chồng mình đến chết và cắt đứt quan hệ với gia đình chị. Nhờ Đại Pháp, tôi có thể bình tâm dù có chuyện gì xảy ra với mình, mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn cảm thấy một chút bực bội.
Những lời dạy của Sư phụ luôn vang vọng trong tâm trí tôi và giúp tôi đồng hoá với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến ánh sáng và hy vọng cho tôi, xua tan tất cả những cảm xúc tự ti và tăm tối trong tôi. Ân đức vô lượng của Sư tôn, con không biết dùng ngôn từ nào có thể diễn tả hết được.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/10/-338663.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/24/160442.html
Đăng ngày 18-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.