Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-11-2016] Gần đây tinh thần của tôi khá trì trệ. Tôi miễn cưỡng làm ba việc và không thể luyện công thường xuyên. Bất cứ khi nào tôi giảng chân tướng, mọi người sẽ bỏ đi sau khi nghe tôi nói chỉ vài câu. Trạng thái này dường như cứ bám theo tôi như hình với bóng.

Tôi đã cố gắng đột phá tình trạng tu luyện của mình, nhưng đều thất bại mặc dù tôi đã nhận ra một số thiếu sót của bản thân.

Cuối cùng tôi quyết định tiêu trừ các nhân tố ở các không gian khác mà đã tạo ra trạng thái tiêu trầm của mình. Tuy nhiên, từ sâu trong tâm, tôi biết rằng trạng thái tiêu trầm của mình có liên quan đến những tâm oán hận trường kỳ của tôi đối với một đồng tu.

Một trong số người thân của tôi – cũng là một học viên Đại Pháp – đã không thể đứng từ Pháp mà nhận thức vấn đề. Mặc dù anh ấy dường như cũng nắm được các Pháp lý, nhưng lại thường xử lý các mâu thuẫn theo cách giảo hoạt.

Mỗi khi tôi nêu vấn đề này ra với anh ấy, anh từ chối lắng nghe. Dần dần, đối với những việc không phù hợp với Pháp của anh, tôi cũng không muốn nói đến nữa, điều đó khiến tôi trở nên tiêu trầm.

Sau khi phát hiện ra tâm oán trách của mình, tôi quyết định buông bỏ nó. Sư phụ hẳn là đã nhìn thấy quyết tâm của tôi và đã giúp tôi. Không lâu sau đó, tôi đã thay đổi tâm mình. Ước muốn cứu độ chúng sinh bắt đầu nhen lên trong tâm trí tôi. Tôi không còn cảm thấy việc phân phát tờ thông tin là gượng ép bản thân nữa.

Một hôm, một vài học viên và tôi đi phát lịch trong một khu chợ. Khi tôi đến nơi, tôi cảm thấy cả khu vực đó đắm chìm trong trường từ bi. Đó là một cảm giác mà tôi chưa từng có trong một thời gian dài. Tôi biết Sư phụ đang ở bên cạnh mình.

Mọi người ở chợ dường như đều thân thuộc với tôi. Cứ như thể là tôi đang nhìn chúng sinh từ một không gian khác, một không gian tràn ngập năng lượng từ bi.

Tôi chào từng người và nói: “Xin chào, tôi có lịch cho bạn. Hãy tìm hiểu chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi chúc bạn và gia đình hạnh phúc và bình an.!”

Mỗi người nhận được lịch đều cảm ơn tôi. Tất cả 20 cuốn lịch đã được phát hết nhanh chóng. Tôi cảm thấy thật sự biết ơn sự trợ giúp của Sư phụ.

Đột nhiên tôi nhận ra rằng trước đây khi mọi người không nghe giảng chân tướng, đó không phải là vì họ không sẵn lòng lắng nghe. Đó là vì tôi đã không đạt tới tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp!

Những lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi:

“Tuy nhiên chư vị biết không? Những người lẽ ra được cứu vào năm ngoái [qua biểu diễn Thần Vận nhưng lại không đi xem biểu diễn], đã vĩnh viễn mất cơ hội rồi, bởi vì Chính Pháp không ngừng tiến tới, từng bước từng bước, đến một tầng ấy là một tầng những người ấy, trên đó đến thiên quốc nào, đến một tầng thiên thể nào, thì [tại đây] chính là những người ở tầng ấy đến xem, lần sau thì chỗ ngồi ấy là của người khác chứ không còn của họ nữa.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội ở vùng Metro Area ở Washington DC 2011 trong Giảng Pháp tại các nơi XI)

“Tuy nhiên sinh mệnh mà chưa qua Chính Pháp, chúng là dùng Pháp Lý của vũ trụ quá khứ mà hành sự, dùng nó mà đo lường đệ tử Đại Pháp. Chúng cảm thấy chư vị có thể đạt tới tiêu chuẩn mà chúng thừa nhận, những sinh mệnh ấy mới bằng lòng trong tâm, mới cho phép chư vị đi lên mà không bị can nhiễu, mới thừa nhận chư vị là có tư cách cứu chúng.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp trong Giảng Pháp tại các nơi XI)

“Dưới áp lực của chính quyền lưu manh tà đảng, cứu người thế nào, điều ấy quả thực quá khó rồi, [nhưng] vẫn cần làm cho tốt. Làm sao đây? Vì chư vị là đệ tử Đại Pháp, chư vị có thể hoàn thành điều mà người tu luyện trong lịch sử không hoàn thành nổi, chư vị có thể làm việc mà người thường làm không nổi. Chư vị là đệ tử Đại Pháp, chư vị có Đại Pháp, chư vị có Đại Pháp của tương lai. Nhưng có một số người không nghĩ thế, họ không đặt Pháp này ở mức độ quan trọng đến thế, họ không có chính niệm mạnh mẽ nhường ấy, vì thế làm không được tốt, nên suốt con đường đi đều là cong cong khúc khuỷu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Chính Pháp của Sư phụ đã đi tới những vĩ thanh cuối cùng trong vũ trụ. Tôi tin những nhân tố này về bản chất là có liên hệ với chúng sinh mà chúng ta đang cố gắng cứu.

Nếu trạng thái tu luyện của chúng ta không thể theo kịp với Chính Pháp, không những chúng ta không thể đáp ứng yêu cầu của Sư phụ, mà chúng ta còn không có uy đức cần thiết để cứu chúng sinh ở những tầng cao nhất này. Tại sao? Bởi vì những chúng sinh này sẽ không cho phép chúng ta cứu họ! Ngoài ra, tất cả những loại can nhiễu sẽ thường xuyên phát sinh ngăn những người này lắng nghe chúng ta.

Nếu chúng ta tu luyện tinh tấn, và theo sát tiến trình Chính Pháp, các sinh mệnh cao tầng sẽ thừa nhận chúng ta khi chúng ta đạt tới tiêu chuẩn mà họ đặt ra cho chúng ta để cứu họ.

Là đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, tất cả những gì chúng ta làm là động tay, động chân trong không gian này, trong khi Sư phụ giải quyết mọi việc khác cho chúng ta – gồm toàn bộ quá trình cứu người!

Vì Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/9/-337364.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/26/160088.html

Đăng ngày 1-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share