Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-11-2016] Mười năm đầu tiên trong cuộc sống hôn nhân của tôi diễn ra yên ả. Hai vợ chồng tôi không có nhiều tiền, nhưng chúng tôi đều hài lòng với những gì mình có.

Cuộc sống của chúng tôi đảo lộn khi chồng tôi đột nhiên bị rối loạn tâm thần. Tôi tự thấy mình là người duy nhất mang lại thu nhập cho gia đình và là người duy nhất chăm sóc cho hai đứa con của chúng tôi, mẹ già của anh và anh.

Khi tôi cố gắng giúp anh uống thuốc, anh nghĩ rằng tôi định đầu độc anh và đã đánh đập tôi tàn bạo. Không một ngày nào trôi qua mà tôi không có những vết bầm tím trên cơ thể.

Tôi nhanh chóng mắc các bệnh khác nhau, bị khó thở và khó ngủ. Nếu không vì các con, có lẽ tôi đã kết liễu cuộc đời mình.

Cuộc vật lộn của tôi kết thúc khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2002. Những bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí đã tháo gỡ nút thắt trong tâm tôi và giúp tôi hiểu tại sao mình lại có một cuộc đời cay đắng như vậy.

Mười bốn năm đã trôi qua kể từ khi tôi trở thành một học viên. Cuộc sống của tôi vẫn có những thăng trầm, nhưng tâm tôi tràn đầy niềm vui khi bước trên con đường thành Thần dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Gặp được Pháp Luân Đại Pháp

Ông Vương, một hàng xóm của tôi, thấy tôi có sức khỏe kém nên đã đến gặp tôi. “Tôi biết một môn khí công đặc biệt chữa bệnh khỏe người rất hiệu quả, nhưng tôi không chắc là cô có muốn thử không.”

Tôi bối rối khi ông nói với tôi rằng đó là Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Môn đó không phải bị cấm sao?”

Ông nói Pháp Luân Đại Pháp không giống như những gì chính quyền cộng sản Trung Quốc miêu tả trên truyền hình nhà nước. Bản thân ông là một học viên, ông đã trực tiếp trải nghiệm Pháp Luân Công tốt như thế nào.

Tôi quyết định thử môn tập vì tôi không có gì để mất cả. Ông Vương cho tôi mượn cuốn sách Chuyển Pháp Luân duy nhất của ông và khuyên tôi hãy trân quý cuốn sách.

Tối hôm đó, tôi đợi cho đến khi chồng mình đi ngủ rồi mới đọc sách. Một đoạn trong cuốn sách đã khiến tôi chú ý.

“Bởi vì trong vũ trụ này có một [Pháp] lý: những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường. Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đột nhiên hiểu tại sao mình lại có một người chồng bị tâm thần. Tôi không còn cảm thấy buồn cho bản thân nữa.

Trong khoảng một tháng, tôi đã tìm cách đọc cuốn sách ba lần mà không bị chồng phát hiện. Sau đó, ông Vương đã giúp tôi tìm một cuốn Chuyển Pháp Luân để cho tôi dùng riêng.

Lúc đó, cuộc đàn áp vô cùng khốc liệt và rất khó để tìm được bất kỳ cuốn sách nào của Pháp Luân Công. Tôi trân quý cuốn Chuyển Pháp Luân rất nhiều và giữ cuốn sách bên mình dù có đi bất kỳ đâu. Thậm chí đến hôm nay tôi vẫn đọc cuốn sách đó.

Vượt qua khổ nạn lớn

Sư phụ giảng:

“Có người nói: ‘Chúng ta luyện công vậy sao vẫn cứ gặp những chuyện phiền phức thế này? Chẳng khác mấy so với những phiền phức nơi người thường.’” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng việc tu luyện của mình sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng qua lời giảng của Sư phụ tôi đã sẵn sàng:

“Cật khổ đương thành lạc”

(Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Coi khổ như hỷ lạc”

“Thực ra, lý tại xã hội nhân loại là phản lý trong vũ trụ. Con người có nạn, có thống khổ là để con người hoàn trả nghiệp, từ đó có tương lai hạnh phúc. Còn người tu luyện chính là chiểu theo chính lý mà tu luyện. Chịu khổ chịu nạn là cơ hội rất tốt để tiêu trừ nghiệp lực, tiêu trừ tội lỗi, tịnh hoá nhân thể, đề cao cảnh giới tư tưởng, và thăng hoa tầng thứ; đó là việc rất tốt; Pháp lý chân chính là như vậy.” (Càng về cuối càng tinh tấn, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Quả nhiên, khổ nạn lớn đầu tiên của tôi đến khi chồng tôi phát hiện ra tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một vài tháng. Anh lo lắng rằng việc tôi tu luyện sẽ gây rắc rối cho con trai của chúng tôi, vì con trai của tôi vừa gia nhập vào quân đội.

Chồng tôi đánh tôi bằng bất cứ thứ gì anh tìm được trong nhà. Tôi ngất đi ngay lập tức khi bị một vật thể giáng vào lưng. Khi tỉnh lại, tôi thấy anh đang dùng một điếu thuốc lá để làm bỏng cơ thể tôi. Anh không dừng lại cho đến khi anh buồn ngủ vì mệt mỏi. Đến lúc đó, các vết phỏng đã phủ khắp cơ thể tôi.

Tôi chạy ra khỏi nhà đến một người hàng xóm, người đã nhanh chóng đưa tôi tới bệnh viện. Các bác sĩ phát hiện ra một chiếc xương sườn của tôi bị gãy.

Người hàng xóm và các bác sĩ đã khóc thương cho tôi, tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng:

“Nói thế này nhé, ấy là vì đệ tử Đại Pháp mà đắc Pháp sau 20 tháng Bảy 1999, thì trong quá trình tu luyện đã hoà tan với chứng thực Pháp của chư vị rồi. Là vì [với đệ tử] đắc Pháp từ trước, đoạn thời gian tu luyện cá nhân của họ đã qua rồi, vấn đề chủ yếu của họ bây giờ là cứu độ chúng sinh, chuyển sang chứng thực Pháp rồi; mà [đệ tử] tiến vào sau này vừa đúng là chư vị cần làm chứng thực Pháp cho theo kịp, đồng thời cũng có tu luyện cá nhân ở trong đó nữa, cho nên chư vị sẽ cảm thấy có những vấn đề phức tạp hơn. Nhưng không sao cả, Sư phụ thấy là có [trật] tự, chính niệm đầy đủ hơn thì đều không thành vấn đề.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

“Đến lúc chư vị qua kiếp nạn, thì phần còn lại không đáng mấy. Nói là ‘còn lại không đáng mấy’, nhưng nó còn rất lớn, chư vị vẫn không qua được; vậy làm thế nào đây? [Chỗ ấy] sẽ được phân thành vô số rất nhiều các phần, đặt tại các tầng tu luyện của chư vị; lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị, chuyển hoá nghiệp lực của chư vị, tăng công của chư vị.” (Chuyển Pháp Luân)

Lời giảng của Sư phụ đơn giản nhưng sâu sắc. Tôi có thể buông bỏ oán hận với chồng mình và thậm chí tôi còn lo lắng khi anh đã tích nhiều nghiệp như vậy.

Tôi sớm phục hồi mà không cần nhập viện. Tôi biết Sư phụ đã gánh chịu phần lớn nghiệp lực của mình, và lòng biết ơn của tôi đối với Ngài không thể mô tả bằng lời.

Truyền rộng vẻ đẹp của Đại Pháp

Tôi đã ra ngoài thành phố để làm các việc vặt khi con gái tôi đi học đại học, và chúng tôi cần thêm tiền. Trong suốt năm năm sống xa nhà, tôi tận dụng mọi cơ hội để nói cho mọi người biết Pháp Luân Công đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào và cuộc bức hại là sai ra sao.

Tôi đã chuyển đến sống với con gái sau khi cháu tốt nghiệp. Ở thành phố mới nơi cháu làm việc, Sư phụ đã an bài để tôi gặp một học viên tại một khu chợ nông sản. Kể từ đó, tôi tham nhóm học Pháp tại địa phương và thường ra ngoài cùng các học viên khác để phân phát tài liệu Pháp Luân Công.

Cảm nhận được niềm vui to lớn khi là một học viên

Năm 2014 khi trở về quê nhà, tôi thấy không có nơi nào để học Pháp hay luyện công. Mẹ chồng tôi chuyển đến sống cùng chúng tôi. Bà và chồng tôi sẽ xem TV vào mỗi tối, khiến tôi không thể tập trung được.

Sau đó, tôi đã dựng một nhà kho nhỏ. Vì nó cách xa nhà chính nên không có điều hòa nhiệt độ. Nhà kho nóng vào mùa hè và lạnh lẽo vào mùa đông, nhưng tôi không than phiền. Sư phụ đã dạy chúng ta trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng:

“Người luyện công thật sự giảng rằng: những cái mà người thường vẫn truy cầu thì chúng tôi không truy cầu; thứ mà người thường có thì chúng tôi cũng không quan tâm; nhưng thứ mà chúng tôi có thì người thường có muốn cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi rất vui vì có nơi học Pháp và luyện công mà không bị can nhiễu.

Sư phụ giảng rằng:

“Người ta nói: ‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi không quên ngôi nhà chân chính của mình. Cay đắng trong cuộc sống không còn nữa. Tôi cảm nhận được niềm vui to lớn khi có cơ hội được trợ Sư Chính Pháp và bước trên con đường thành Thần.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/4/337137.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/10/159890.html

Đăng ngày 15-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share