Viết bởi Su Yu, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 05-05-2009] Kể từ khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, hàng ngày tôi đều tập công. Không kể là bận đến đâu, tôi luôn luôn kiên trì luyện công. Vào mùa đông, tôi thức dậy lúc 3:50 sáng để luyện công. Khi công việc bận rộn, tôi thức dậy lúc 2 giờ sáng. Càng mệt mỏi tôi càng quyết tâm luyện công bởi vì Sư Phụ nói rằng luyện công là sự nghỉ ngơi tốt nhất mà một người có được. Tôi thật sự trải nghiệm được cảm giác không mệt mỏi chút nào và toàn thân thể nhẹ nhàng.

Bằng việc thức dậy sớm luyện công, tôi đã vứt bỏ nhiều chấp trước, như là sự lo sợ bị buồn ngủ, bị lạnh, không muốn dậy, có giấc ngủ dài và lười biếng, coi việc mặc quần áo như là điều phiền toái, v.v. Tôi rất khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, tôi không tốn một đồng nào về các vấn đề liên quan đến sức khỏe. So sánh tôi với những người khác cùng tuổi, mọi người nói rằng tôi trông không giống một người ngoài 50 tuổi. Khi có người hỏi tôi làm thế nào mà tôi giữ được vẻ trẻ trung như vậy. Tôi nói rằng đó là vì tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tin rằng một người tu luyện với một thân thể khỏe mạnh cũng chính là đang chứng thực Pháp.

Vào tháng 2/2008, tôi bắt đầu làm việc cho một nhà tắm công cộng. Tôi tin rằng ở đó có người cho tôi cứu độ. Điều đầu tiên tôi làm khi tôi bắt đầu công việc là dọn sạch môi trường bằng chính niệm. Tôi hát những bài hát sáng tác bởi đệ tử Đại Pháp; tôi bật nhạc Đại Pháp. Tôi có thể học Pháp, tập công, phát chính niệm một cách kiên định. Đại Pháp có thể chỉnh lại mọi thứ. Trong vòng bốn tháng tôi làm việc ở đó, công việc rất tốt. Tất cả những người làm ở đó đều được trả lương. Mọi người rất thân thiện và nhiều người đã thoái Đảng và những tổ chức liên quan của nó. Một vài người thậm chí bắt đầu tập luyện Đại Pháp.

Vào tháng 5, tôi phát hiện ba cây ăn quả trong sân nhà tôi bám đầy những con bọ. Một đồng tu nói rằng tôi cần phun thuốc cho cây và mang thuốc trừ sâu và bình xịt cho tôi. Cô ấy hỏi tôi có muốn phun thuốc cho cây không. Nếu không thì đám cây sẽ bị chết bởi những con bọ. Tôi nói tôi sẽ không phun thuốc cho cây, bởi vì một người tu luyện không thể sát sinh. Cô ấy nói, “Cái cây sẽ chết nếu chị không phun thuốc cho chúng—cây cũng có sinh mệnh”. Tôi nói với cô ấy rằng tôi có cách làm riêng của mình. Tôi đi tới đám cây và nói với những con bọ, “Tôi là một người tu luyện Đại Pháp, tôi không quan tâm mối tiền duyên gì mà các bạn có với những cái cây, các bạn nên nhớ, ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt’ và nên rời khỏi đây. Đây không phải là chỗ cho những con bọ như các bạn. Nếu các bạn muốn nghe Đại Pháp, Sư Phụ của tôi nói các bạn phải là một con người. Nếu các bạn không rời khỏi đây, chúng tôi sẽ phun thuốc cho những cái cây.” Sau đó, tôi đi làm. Buổi sáng hôm sau khi tôi kiểm tra lại những cái cây, thậm chí không còn một con bọ nào sót lại. Sự việc này có thể minh chứng rằng Đại Pháp có thể cứu tất cả sinh mệnh. Người tu luyện Đại Pháp phải tuân theo yêu cầu của Sư Phụ.

Chiếc điện thoại di động mà tôi sử dụng là một mẫu đời cũ không ai muốn nữa. Nó không có chức năng ưa thích gì. Tôi dùng nó để xem giờ và đặt báo thức. Khi chuông báo thức kêu, tôi thức dậy. Tới giờ nó được hơn một năm. Một ngày vào tháng 12/2007, tôi về nhà sau khi phân phát tài liệu Đại Pháp; tôi nhìn thấy ba chữ: “Chân Thiện Nhẫn” màu vàng kim trong điện thoại của tôi. Kể từ đó, chiếc điện thoại tự động tắt khi tôi phát chính niệm hoặc khi tập công hoặc khi tham gia buổi gặp mặt chia sẻ kinh nghiệm.

Bất cứ điều gì xảy ra với một người tu luyện chân chính đều không phải là ngẫu nhiên, luôn luôn có điều gì đó để cho bạn tu luyện. Một buổi tối vào tháng 7/2008, tôi va phải một hòn đá lớn trên đường về nhà sau buổi học Pháp nhóm. Một bánh xe đạp rơi ra. Có một sự va đập mạnh ở cánh tay của tôi, và ba chiếc răng cũng bị lung lay. Tôi nói với Sư Phụ, “Sư Phụ, xin hãy chỉ cho con chỗ nào con làm sai. Con sẽ sửa bản thân”. Tôi mang xe đạp về nhà và bắt đầu tìm kiếm thiếu sót của mình. Tôi nhận ra rằng tôi đang chấp nhận sự bức hại của cựu thế lực. Tôi lập tức phủ nhận nó và không chấp nhận rằng chính là tôi bị ngã. Một vài học viên nói rằng cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở. Tôi thậm chí không công nhận sự tồn tại của cựu thế lực. Ngày hôm sau, tôi ở nhà và tìm kiếm chấp trước của mình. Vào ngày thứ ba, tôi đi làm. Tôi có một cửa hiệu sửa chữa và giặt quần áo. Tay của tôi bị chảy máu do vậy tôi không thể giặt quần áo, do đó tôi chỉ sửa quần áo và làm những việc khác. Ngực của tôi cũng đau, do vậy tôi không thể làm bất cứ việc gì nặng. Khi tôi đang học Pháp, tôi nhận ra rằng tôi đang thừa nhận vết đau và sự tồn tại của nó, do đó tôi hoàn toàn phủ nhận nó. Nó không phải là tôi bị ngã. Tôi là một người tu luyện Đại Pháp, và tôi có thể làm bất cứ thứ gì. Tôi bắt đầu giặt quần áo và giúp đỡ bất cứ nơi nào từ 2 giờ chiều một mạch cho đến 9 giờ tối. Tôi mở nhạc Đại Pháp và đĩa CD ở cửa hiệu, công việc càng lúc càng tốt hơn. Có một sự khác biệt thực sự giữa tư tưởng của người và tư tưởng của Thần.

Nếu có gì không đúng, xin vui lòng dùng tiêu chuẩn của Pháp để chỉ ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/5/5/200238.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/5/30/107835.html
Đăng ngày 03-07-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share