Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-6-2016] Tháng 4 năm nay, tôi đã bị giam giữ trong 10 ngày vì từ chối từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi được thả, trước tiên tôi suy nghĩ về những gì mình đã không làm tốt dẫn đến việc bị bắt giữ.

Tôi thấy rằng mình có chấp trước vào tiền bạc, ôm giữ tâm bất bình và oán hận, tâm tranh đấu, tật đố và lo sợ bị mất mặt. Đặc biệt là, tôi đã không buông bỏ được tâm oán hận của mình đối với các học viên về một sự cố xảy ra vào năm 2013.

Một học viên phụ trách việc đi lấy các tài liệu trong khu vực chúng tôi gặp phải một số vấn đề và nhờ tôi trợ giúp trong một tháng.

Khi trở về, bà ấy hỏi tôi điều gì đã xảy ra với 400 nhân dân tệ có in những thông điệp về cuộc đàn áp. Tôi cảm thấy bối rối bởi vì tôi chưa từng thấy số tiền đó.

Khi chúng tôi tìm đến học viên mà tôi lấy tài liệu từ ông, ông nói rằng số tiền nằm trong tập tài liệu đó. Tuy nhiên, khi ông đưa tài liệu đã không thông báo cho tôi biết. Hơn nữa, tôi cũng không thấy bất kỳ số tiền nào khi tôi phân phối tài liệu cho các học viên khác.

Tôi cảm thấy rằng điều này thật kỳ quặc và kể chuyện đó với một đồng tu trong nhóm học Pháp của tôi. Một học viên đã nghi ngờ tôi lấy số tiền đó cho bản thân, vì tôi đang gặp khó khăn về tài chính.

Tôi cảm thấy bất bình trong tâm và bật khóc.

Tôi đã nảy sinh tâm oán hận đối với các học viên: “Sao mọi người có thể nghĩ như vậy? Đúng vậy, tình hình tài chính của tôi khó khăn. Chồng tôi không kiếm được nhiều tiền và tôi không có việc làm. Tuy nhiên, Sư phụ giảng rõ trong Pháp đã là một người tu luyện, dù có khó khăn như thế nào, tôi cũng không thể lấy số tiền đang được sử dụng để đi cứu người được.”

Tôi bất mãn với các học viên nghi ngờ mình. Một học viên nói: “Nếu bạn không có tiền, tôi có thể cho bạn vay một chút.” Nhưng tôi đã từ chối.

Theo đúng cái lý của người thường, tôi cần phải trả lại số tiền mà tôi đã làm mất. Mặc dù vậy, tôi vẫn ôm giữ sự bực tức.

Một ngày nọ, một học viên lâu năm mời tôi đến nhà bà ấy và nói: “Đừng sợ nếu chị thật sự lấy số tiền đó. Hãy trả lại tiền và từ bây giờ tu luyện cho tốt.”

Khi biết bà ấy cũng nghi ngờ mình, tôi đã khóc và nghĩ: “Không còn cách nào có thể chứng minh sự trong sạch của mình sao!”

Trông thấy tôi buồn bã như vậy, học viên đó đã khuyên tôi: “Chúng ta tu luyện đã nhiều năm. Nếu chị không lấy số tiền đó, thì đừng cảm thấy bực bội. Hãy nhìn vào Hàn Tín (một vị tướng quân trong triều đại nhà Hán). Ông ấy có thể nhẫn chịu sự sỉ nhục khi phải bò qua háng của người khác. Chị cũng có thể vượt qua được khảo nghiệm nhỏ này.”

Những lời của bà đã thức tỉnh tôi. Đây là một khảo nghiệm được Sư phụ an bài. Tôi phải vượt qua nó. Tuy nhiên, tôi đã không hoàn toàn vượt qua được khảo nghiệm.

Sau sự việc đó, bất cứ khi nào học Pháp cùng các học viên khác, họ đều nhìn tôi với ánh mắt khác nhau, nó khiến tâm oán hận, chấp trước vào danh và tâm tranh đấu của tôi mạnh hơn. Tôi cảm thấy quá bất công và không muốn tiếp xúc với các học viên khác. Tôi không thể tha thứ cho họ vì đã nhận định sai về tôi.

Hồi tưởng lại tất cả điều này, tôi nhận thấy rằng việc tôi bị bắt giữ là do tâm oán hận [mà tôi đã ôm giữ] trong thời gian dài này. Tôi đã thiếu tâm đại nhẫn.

Sư phụ đã giảng nhiều lần trong các bài giảng hãy hướng nội khi gặp mâu thuẫn, chẳng hạn như:

“Gặp việc không vui, gặp việc khiến chư vị tức giận, gặp lúc lợi ích cá nhân hoặc ‘cái tôi’ bị va chạm, chư vị có thể nhìn vào trong, tu bản thân mình, tìm chỗ sơ sót của mình, trong mâu thuẫn chư vị không lầm lỗi thì cũng có thể thế này: ‘A, mình minh bạch rồi, mình nhất định chỗ nào đó chưa tốt, mà thật sự không sai, thì có thể là nợ nghiệp trước đây, mình sẽ làm nó cho tốt, cái gì cần hoàn trả thì trả’. Liên tục gặp vấn đề như thế, liên tục gặp những việc như thế, liên tục tu bản thân chư vị.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Sự nặng nề trong tâm tôi được gỡ bỏ. Không có gì là ngẫu nhiên đối với một người tu luyện. Sự thống khổ luôn có liên quan tới tu luyện và là một điểm hóa rằng đã đến lúc để đề cao tâm tính của mình. Nhưng, tôi đã không vượt qua tốt khảo nghiệm này và thiếu sót của tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng.

Sau khi tìm ra những chấp trước này, tôi cảm thấy thoải mái và được giải thoát khỏi sự oán hận. Tôi không còn ôm giữ cảm xúc tồi tệ đối với các bạn đồng tu của mình nữa.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã điểm hóa cho con! Cảm ơn các bạn đồng tu đã giúp đỡ tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/22/330318.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/9/157744.html

Đăng ngày 28-7-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share