Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-5-2016]

Chiếc bát vỡ giúp tôi nhận ra sai lầm của mình

Khi Trại lao động cưỡng bức Tân An bị đóng cửa và tôi được thả, có một số đồng tu ở Bắc Kinh đang đợi bên ngoài. Các nhà chức trách bảo tôi phải giữ liên lạc với Phòng 610 địa phương và tôi đã đồng ý.

Một ngày, khi tôi rửa xong bát đĩa ở nhà, một chiếc bát bị rơi khỏi tay tôi. Sao tôi có thể dễ dàng làm vỡ nó như vậy?

Tôi nhận ra rằng quyết định giữ liên lạc với Phòng 610 của mình là sai, và tôi không nên có niệm này. Các học viên có quá nhiều việc để làm, chúng ta không thể lãng phí thời gian tuân theo cảnh sát chỉ để họ có thể theo dõi chúng ta.

Cải thiện quan hệ gia đình

Tôi đọc hết tất cả các sách và bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp trong vòng một tháng [sau khi] trở về nhà. Sau đó, tôi tham gia một nhóm gọi điện thoại cho người dân để nói cho họ về Đại Pháp và cuộc đàn áp.

Nhờ sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi học cách gọi điện và nhắn tin rất nhanh. Tôi chia sẻ nhận thức của mình với các học viên khác, giúp họ thành thạo hơn trong cách tiếp cận với mọi người này.

Sáu giờ rưỡi mỗi tối, vợ và con trai tôi, đều là học viên, giúp tôi gọi điện thoại. Chúng tôi mang theo 15 chiếc điện thoại di động, đi trên các tuyến xe buýt khác nhau để tránh bị chính quyền theo dõi và giám sát. Chúng tôi gọi điện và bật các tin nhắn thoại đã được ghi âm sẵn cho đến 10 giờ tối. Chúng tôi làm việc này bất kể thời tiết.

Có một khoảng thời gian chúng tôi có thể giúp hơn 20 người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó mỗi ngày.

Tuy nhiên, chúng tôi đã bắt đầu buông lơi và không đặt tâm vào việc đó nữa. Vì vậy, số người chúng tôi giúp thoái ĐCSTQ giảm xuống. Chúng tôi nhận ra rằng cần đề cao tâm tính của mình để có thể làm tốt ba việc và đi tốt hơn trên con đường mà Sư phụ đã an bài.

Sư phụ giảng:

“…vậy nên mới nói cứ tu luyện như thuở đầu, tất thành chính quả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])

Mặc dù chỉ là nhóm nhỏ có ba người, chúng tôi vẫn tiếp tục gọi điện thoại mỗi ngày.

Một ngày mùa hè nóng bức, chúng tôi quyết định treo những tấm biểu ngữ lên một số tòa nhà lớn quanh thị trấn để giải thích việc có hàng trăm nghìn người đang kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999.

Chúng tôi mướt mồ hôi khi đi bộ lên xuống cầu thang, nhưng vẫn cảm thấy sảng khoái và thoải mái. Chúng tôi thậm chí đã giúp sáu người thoái ĐCSTQ, điều đã không xảy ra trong khoảng thời gian khá lâu. Dường như chỉ khi tâm tính của chúng tôi đề cao, chúng tôi mới có thể cứu thêm nhiều người.

Một số lần, tôi đã rẽ sai đường khi đang lái xe vì không chú ý. Vợ tôi rất tức giận và ngày càng thất vọng vì những tình huống tương tự cứ lặp đi lặp lại. Tôi cố gắng hướng nội mỗi lần và nhẫn chịu những lời chỉ trích, nhưng điều đó không khiến tình hình được cải thiện thêm chút nào. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân mình nên đề phòng để ngăn những tình huống như thế này lặp lại.

Một ngày, chúng tôi chuẩn bị nổ ra tranh cãi khi mọi thứ dường như không đi theo đúng hướng. Tôi thuyết phục bản thân phải hướng nội và kiểm soát cơn giận của mình trước khi nó bùng phát. Khi sắp hết ngày tôi đột nhiên nhận ra mình đã sai khi luôn có ý nghĩ rằng vợ tôi nóng tính và dễ nổi giận.

Trong 20 năm chúng tôi là đệ tử Đại Pháp, tôi đã hình thành quan niệm rằng cô ấy là người nóng tính. Tôi đã hướng ngoại hơn là hướng nội trong nhiều năm. Bất cứ khi nào chúng tôi có mâu thuẫn, tôi lại đổ lỗi cho cô ấy và cho là do tính nóng giận của cô ấy. Tôi nhận ra rằng mâu thuẫn đã thực sự giúp tôi đề cao tâm tính của mình.

Nhiều năm qua, tôi đã bỏ qua quan niệm này, nhưng cuối cùng thật vui khi tôi đã tìm ra nó. Tôi hành động ngay lập tức và can đảm giải quyết vấn đề cho đến khi nó hoàn toàn được loại bỏ.

Sau khi vợ tôi về thăm quê, tôi thấy tu luyện gặp khó khăn: học Pháp, làm ba việc và dậy sớm vào buổi sáng để luyện công. Tôi phải tự giải quyết tất cả những tình huống này.

Những gì bình thường cùng làm với vợ, thì [lúc này] tôi dễ buông lơi. Thậm chí cả ngày tôi không bận tâm mở cuốn Chuyển Pháp Luân ra.

Tôi dần nhận ra lý do tại sao con trai tôi lại không thể tinh tấn đề cao trên con đường tu luyện của mình trong khoảng thời gian đó. Tôi đã không tạo được một môi trường tốt để chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau. Là cha mẹ, chúng ta có trách nhiệm chỉ dẫn cho con cái mình tu luyện đúng đường.

Đôi lúc tôi nổi giận với con trai vì nghĩ cháu không đủ tinh tấn trong tu luyện. Thực tế, tôi đã nảy sinh tâm người thường khi ép cháu phải học Pháp nhiều hơn vì cháu là con tôi. Nhưng việc đó chỉ khiến cháu kháng cự thêm.

Tôi khó chịu và nổi giận về thái độ của cháu. Tôi nhận ra rằng tôi phải điều chỉnh tư tưởng của mình và đột phá chấp trước vào việc bắt cháu phải làm gì đó.

Tôi đề xuất rằng chúng tôi đi bộ cùng nhau trong công viên gần đó sau bữa tối. Con trai tôi có vẻ vui vẻ khi đi cùng tôi. Tôi mang theo những chiếc điện thoại dùng để gọi điện nói với mọi người về Đại Pháp và cuộc đàn áp, trong khi cháu chỉ mang theo chiếc điện thoại của mình. Tôi khăng khăng rằng cháu phải mang theo những chiếc điện thoại khác, nhưng cháu nhất quyết không chịu.

Tôi ngắt lời: “Con thật thiếu suy nghĩ! Bố sẽ không đi nếu con cứ khăng khăng làm theo cách của mình.”

Cháu tức giận hét lên: “Không sao cả! Con cũng sẽ không đi nếu bố cứ ép con làm theo những gì bố muốn.” Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm một lúc, nhưng cuối cùng tôi đã nhượng bộ và nói: “Cứ làm như con muốn. Đi thôi.” Tôi gần như đã quên mình là một học viên và không nghĩ rằng đó là một khảo nghiệm cho mình.

Không lâu sau thì một khảo nghiệm khác lại đến. Ngày 22 tháng 8 năm 2015, con trai tôi nói với tôi rằng cháu chuẩn bị ra ngoài học tiếng Anh. Sau đó, vào đầu tháng 9, tôi tìm được một chiếc vé xem phim ngày 22 tháng 8.

Đầu tôi cảm thấy như sắp nổ tung, nhưng sau đó một giọng nói vang lên trong đầu tôi: “Hãy bình tĩnh! Trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên cả, và không gì có thể khiến mình động tâm hay can nhiễu chính niệm của mình. Mình chỉ nên tập trung vào những niệm tốt và buông bỏ quan niệm người thường.”

Sau khi con tôi về nhà, tôi hỏi xem có phải cháu đã đi xem phim [vào ngày đó] không. Cháu gật đầu và tôi cố gắng kìm chế bản thân để không chất vấn cháu thêm nữa.

Sau đó, tôi nhận thấy một thay đổi tích cực trong hành xử của con trai mình: Khi cháu đến lớp tiếng Anh, thay vì ăn ở ngoài hàng như thường lệ, cháu bắt đầu ăn tối ở nhà cùng chúng tôi trước khi đến lớp.

Người thân của tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân

Tôi cho những người thân, vốn không phải là học viên, xem đơn kiện Giang Trạch Dân mà mình đã gửi. Tất cả họ đều quyết định đệ đơn kiện ông ta.

Càng có nhiều nhân tâm, chúng ta càng có thể bị lôi kéo vào những mối lo lắng hàng ngày sâu hơn. Sư phụ đã cứu chúng ta khỏi bờ vực bị hủy diệt và dạy chúng ta Đại Pháp của vũ trụ giúp chúng ta phá mê. Chúng ta nên chiểu theo Pháp và làm tốt ba việc để xứng đáng với tất cả những gì Ngài đã làm cho chúng ta.

Sư phụ sẽ vui nhất khi thấy mỗi người trong chúng ta trở về ngôi nhà chân chính của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/16/326000.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/27/157577.html

Đăng ngày 24-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share