Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 10-3-2016] Tôi đã 58 tuổi rồi, nhưng vẫn nhớ khi còn nhỏ tôi đã ôm ấp mãi ước mơ ngây thơ rằng tất cả mọi người sẽ sống mãi mà không bệnh tật, lão hóa, hay chết đi. Tôi mong ước điều này để có thể được sống hạnh phúc với gia đình của mình mãi mãi.

Khi lớn lên, ước muốn của tôi đã không trở thành sự thật và cuộc sống đã không hề thuận lợi. Tôi đã trải qua rất nhiều khổ nạn. Cuộc sống gia đình tôi rất khó khăn, liên tục xảy ra tranh cãi. Sức khỏe của tôi rất kém, tôi bị viêm nhiễm phụ khoa, lượng đường trong máu thấp, viêm xoang, và giãn tĩnh mạch.

Mùa xuân năm 1999, hai vợ chồng tôi đến thăm nhà chị gái. Chồng tôi thấy cuốn sách có tựa đề Chuyển Pháp Luân trên bàn của chị ấy. Anh ấy nói với tôi rằng, anh nghe nói nó rất tốt.

Anh hối thúc tôi: “Em hãy đọc cuốn sách này, như thế chúng ta sẽ không còn mâu thuẫn nữa.”

Tôi nghi ngờ rằng làm sao một cuốn sách có thể giúp chấm dứt mâu thuẫn của chúng tôi. Tôi thích đọc sách, nhưng chưa bao giờ thấy việc chỉ đọc một cuốn sách mà có thể giải quyết được những mâu thuẫn trong gia đình mình. Tôi mượn sách của chị gái và đọc nó bất cứ lúc nào.

Hầu như tôi không thể đặt cuốn sách xuống từ khi đó. Nó đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của tôi. Từ khi đọc cuốn sách đó, tôi hiểu rằng con người không chỉ sống trong một đời vì chúng ta còn trải qua các kiếp luân hồi nữa. Các mối quan hệ nhân duyên giữa người với người được tích lũy qua nhiều đời. Bạn phải hoàn trả trong đời này những gì bạn đã nợ ai đó trong tiền kiếp.

Tuổi thọ, chức vị, và giàu sang đều được quyết định bởi lượng đức của một người, và đức đó được tích lũy trong những đời trước. Bệnh tật và đau khổ là để hoàn trả nghiệp lực đã được tạo ra trong kiếp trước. Nó giống như mọi người vẫn nói: “Gieo nhân nào gặp quả đấy.”

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sớm chữa khỏi bệnh của tôi mà không cần bất kỳ loại thuốc nào. Tôi cũng thay đổi thái độ của mình ở nơi làm việc. Tôi làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm và sẵn sàng nhận nhiệm vụ khó. Khi mâu thuẫn xảy ra giữa tôi và các đồng nghiệp hoặc người quản lý, tôi nhớ hướng nội trước và khoan dung. Ngay cả khi nếu ai đó đối xử không tốt hay chửi mắng, tôi vẫn có thể giữ bình tĩnh và không tranh đấu lại.

Các đồng nghiệp và quản lý đã thấy, qua lời nói và hành vi của tôi, rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp có một tiêu chuẩn đạo đức cao. Vì vậy, khi cuộc đàn áp bắt đầu, họ sẵn sàng đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Đảng Cộng sản đã sai lầm khi đàn áp những người tốt như vậy. Nhiều người trong số họ đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Khi tôi còn là quản lý nhà kho tại một nhà máy thép, tôi từng nhận thấy một số công nhân của một nhà cung cấp bốc dỡ hàng của chúng tôi sai vị trí. Tôi nói với họ, nơi họ phải dỡ xuống, nhưng họ đã không tuân theo mà thay vào đó còn chửi mắng tôi.

Tôi giữ bình tĩnh và phân tích để họ hiểu. Tôi nói rằng tôi sẽ không đáp lại những lời chửi mắng của họ bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã rất xúc động. Một người công nhân, lớn tuổi hơn những người khác một chút nhận xét rằng ông đã được nghe mọi người nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp sẽ không đánh trả lại hoặc đáp trả lại những lời chửi mắng, nhưng ông không tin vào điều đó. Hôm nay, ông đã gặp một học viên và bây giờ ông đã tin.

Tôi nói với họ rằng Đảng đã sai lầm khi đàn áp những người tốt và hàng ngàn học viên đã bị bắt giam và tra tấn, gia đình của họ bị ly tán. Tất cả các công nhân đã thoái Đảng và sẵn sàng nhận các đĩa DVD về Đại Pháp.

Tôi làm việc trong một khách sạn một thời gian. Tổng giám đốc từng có mâu thuẫn với anh trai của tôi, nhưng ông lại hướng sự tức giận của mình lên tôi và chửi mắng tôi trước mặt nhiều người. Tôi bình tĩnh nói chuyện với ông ấy và giải thích những gì đã xảy ra. Nhưng ông ấy đã không tiếp nhận và tiếp tục la mắng tôi. Tôi đề nghị con gái ông ấy kéo ông ấy đi.

Vài ngày sau đó, tôi nói chuyện với ông ấy một lần nữa. Tôi nói với ông ấy những gì mà Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi về đức, nghiệp lực, giàu sang và thăng tiến. Tôi nói rằng mỗi học viên sẽ cố gắng làm một người tốt trong mọi tình huống. Nhưng nếu một người chửi rủa người khác, người đó sẽ mất đức. Ông ấy đã xin lỗi về lời nói không tốt của mình và nói rằng ông đã xúc động.

Đối với các mối quan hệ gia đình, tôi vâng lời bố mẹ chồng cao tuổi của mình. Mẹ chồng tôi đã 98 tuổi và bố chồng thì 91 tuổi, họ không thể tự chăm sóc bản thân được nữa. Tôi cho họ ăn, giúp họ tắm giặt, cắt móng tay móng chân và cắt tóc. Những người hàng xóm đều nói rằng bố mẹ chồng tôi rất may mắn khi có được một cô con dâu tốt như vậy.

Tôi đối xử khoan dung và vị tha đối với các anh chị em của tôi và của chồng tôi. Đôi khi vẫn còn một vài mâu thuẫn khiến tôi rất khó chịu, nhưng tôi nhớ tới lời dạy của Sư phụ và coi những mâu thuẫn và cảm giác khó chịu của mình là cơ hội để đề cao tâm tính.

Bây giờ chúng tôi đang tận hưởng cuộc sống gia đình hòa thuận. Chồng và các con của tôi đều có sức khỏe và công việc tốt.

Sư phụ bảo hộ tôi

Mùa hè năm ngoái, tôi đang đi xe máy về nhà, thì khi đó một người phụ nữ đi trên chiếc xe ba bánh đang nói chuyện điện thoại đột ngột rẽ phải mà không bật xi nhan báo hiệu và đã đâm vào tôi.

Cô ấy vội xuống xe và hỏi tôi có bị thương không. Cô ấy xin lỗi và giải thích rằng mình đã vội vàng để chuẩn bị bữa cơm cho con của cô. Tôi đứng lên và nói với cô ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi được Sư phụ bảo hộ.

Tôi nói với cô ấy phải cẩn thận và nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sau đó, tôi để cô ấy đi mà không hề yêu cầu số điện thoại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/10/325169.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/25/157554.html

Đăng ngày 18-7-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share