Bài viết Lạc Thiện, đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 7-5-2016] Từ nhỏ tôi đã luyện võ thuật, học đấu vật, sau này cũng tập qua một vài môn khí công, nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy ý nghĩa nhân sinh. Trong tâm nhất mực phát nguyện theo một trường phái tu luyện và thành tâm hướng Phật.

Một lần tình cờ, tôi đến thăm một gia đình tu luyện Pháp Luân Công và nhìn thấy bức chân dung của Sư phụ Lý Hồng Chí treo trên tường. Tôi hỏi họ rằng có phải Ngài là Phật không. Khi họ nói cho tôi biết Ngài là Sư phụ của Pháp Luân Công, tôi thốt lên: “Ngài chính là Phật, khi nào anh có thể dạy tôi được không?” họ nói: “Có một điểm luyện công ở ngay khu vực của anh.”

Sau khi trở về nhà, tôi liền đi khắp nơi tìm điểm luyện công. Cuối cùng, tôi đã mua được một cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, tại một hiệu sách vào ngày 20 tháng 6 năm 1996. Đó là khi tôi bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi từng là người hay hăm dọa người khác

Gia đình tôi có sáu anh chị em. Cha tôi công tác ở tòa án, và anh trai tôi là cảnh sát. Là con út trong nhà, được nuông chiều từ nhỏ, được cha vô cùng cưng chiều, bởi vậy, tính cách tôi rất bất hảo, mọi người trong nhà đều nhường nhịn tôi.

Bởi từ nhỏ tôi luyện võ thuật và đấu vật, nên sau này khi học trường học, tôi thường đánh nhau với bạn học tại trường tiểu học và bắt nạt họ, ai cũng đánh không lại tôi. Nhà tôi vốn có tiếng nên giáo viên cũng không dám trừng phạt tôi. Đó là lý do vì sao tôi làm thủ lĩnh của lớp từ tiểu học đến trung học.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi được tuyển dụng phụ trách bộ phận bảo vệ của một xí nghiệp quốc doanh quy mô lớn ở địa phương. Phòng tôi có 28 cựu chiến binh. Tôi chỉ cho họ cách luyện đánh vào túi cát và đào tạo để họ sẵn sàng chiến đấu. Có 36 điều lệ xử phạt trong xí nghiệp, và giám đốc nói với tôi rằng tiền phạt thu được từ những người vi phạm các quy định của xí nghiệp sẽ thuộc về phòng tôi và chúng tôi có thể chi tiêu số tiền đó.

Có lần, bốn công nhân cố ý đến muộn tỏ ý không phục các kiểu phạt của tôi và khiêu khích gây hấn. Họ đánh đập tôi tàn nhẫn. Tôi không nói gì, đánh bại tất cả bọn họ. Khi đó, cảm thấy bản thân mình như một cường giả, bộ dạng càng kiêu ngạo.

Một ngày nọ, một công nhân mới đến khu căng-tin để ăn trưa trước khi có chuông tan ca. Tôi đến yêu cầu anh ấy quay trở lại làm việc, anh ấy không tuân theo. Tôi tức giận và dùng một cây gậy gỗ đánh anh ấy cho đến khi lưng anh ấy tím bầm và gậy bị gãy. Một người nhìn thấy vậy đã mắng tôi: “Anh quá độc ác. Sau anh có thể đánh anh ta ra nông nỗi này?” Tôi đã bỏ ngoài tai những lời này.

Cải biến trở thành người lương thiện

Tuy nhiên, kể từ sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn yêu cầu bản thân chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, lấy thiện đãi người, ở đâu cũng có thể dung nhẫn với người khác, và đã chứng kiến rất nhiều kỳ tích.

Sức khỏe của tôi được cải thiện rất nhiều. Tôi từng bị viêm mũi nặng, và mũi tôi luôn bị sưng lên. Tôi phải thở bằng miệng và thường khó thở vào ban đêm và tôi cũng không thể ngửi thấy gì cả. Một hôm, khi tôi đang đọc Chuyển Pháp Luân tại nơi làm việc, một thứ chất lỏng màu vàng chảy ra từ trong mũi tôi ra. Từ đó về sau, tôi có thể hít thở bằng mũi và ngửi được mọi hương vị. Bệnh viêm khớp mãn tính, bệnh tim, và viêm túi mật tất cả đều đã biến mất. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi.

Tôi nhận ra rằng trước đây tôi đã quá ư ngu xuẩn và vô tri, toàn là “đảng tính”, không có nhân tính. Đôi lúc tôi không chú ý mà nói những lời thô tục, được người khác chỉ ra, tôi liền thừa nhận và nói rằng sẽ không tái phạm. Cứ như vậy, có Pháp lý của Đại Pháp ước thúc bản thân, tôi đã dần dần đề cao lên.

Một lần, các lãnh đạo cấp cao đến thị sát đơn vị tôi. Đơn vị tôi không cho phép xe máy đi lại trong xí nghiệp, nhưng có một nhân viên hết lần đến lần khác phớt lờ quy định mà tùy tiện lái xe đi lại trong xí nghiệp. Khi tôi khuyên anh ấy chấp hành quy định, anh ấy không nghe và dọa sẽ đánh gẫy răng tôi nếu tôi dám cản đường anh ta một lần nữa. Tôi nghĩ thầm, tôi là người tu luyện Đại Pháp, cần phải làm được “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”, nên không nói thêm gì, còn anh ta vẫn tiếp tục chửi mắng. Lúc đó, bốn, năm người của phòng bảo vệ đến và vây lấy anh ấy, và chực đánh anh ấy. Tôi thấy anh ấy rất sợ hãi. Tôi đã ngăn họ lại, tôi nói: “Đừng đánh anh ấy, hãy để anh ấy đi đi.”

Sau đó, anh ấy đã xin lỗi tôi. Tôi nói với anh ấy rằng tôi tu luyện Đại Pháp, tôi cần phải làm được chữ Nhẫn, và tôi không phiền lòng bởi lời anh ấy nói.

Sư phụ giảng:

“Thế nào là tâm Đại Nhẫn? Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công [loại] gì vậy? Có người nói: ‘Nhẫn đến như thế khó làm lắm, tính tôi vốn nóng nảy’. Nóng tính thì phải sửa; người luyện công nhất định phải Nhẫn.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng có cơ hội nói lời xin lỗi chân thành với người mà trước kia đã bị tôi đánh thậm tệ khiến lưng anh ấy thâm tím. Anh ấy rất kinh ngạc và cảm động, có nghĩ anh ấy cũng không tin được là chúng tôi lại trở thành bạn tốt của nhau.

Đại Pháp đã cải biến tôi và những người khác

Tôi chịu trách nhiệm lên lịch trực ban cho nhân viên trong dịp Tết Nguyên đán. Một công nhân đã hiểu lầm và chửi mắng tôi ầm ĩ tại lối ra vào chính xí nghiệp trong giờ ăn trưa. Nhiều người đi ngang qua và chứng kiến chuyện đó. Nhiều người còn nghĩ rằng anh ấy thật to gan lớn mật khi dám mắng chửi trưởng phòng bảo vệ. Lúc đó tôi vô cùng bình tĩnh, tôi nói: “Hãy vào phòng và chúng ta sẽ nói về điều đó.” Anh ấy không đi và vẫn đứng đó chửi tôi. Tôi nói: “Nếu anh không vào, thì hãy đi đi. Chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện khi tiếp tục ca chiều.” Những người khác khuyên anh ấy nên đi, và anh ấy đã rời đi. Ngay sau khi đến giờ làm việc buổi chiều, anh ấy mang theo hai túi trà và nói lời xin lỗi vì đã hiểu lầm tôi.

Sau đó, mọi người trong xí nghiệp biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ nói Đại Pháp thật lợi hại khi cải biến được tôi thành như vậy. Khi tôi đề cao nhận thức pháp lý của Đại Pháp, tôi đã đặt yêu cầu cao hơn về đạo đức và hành vi của bản thân.

Thời gian đó, một người bạn của tôi là đội trưởng đội an ninh nội địa của cục cảnh sát. Anh ấy đã thấy được sự biến hóa cả về sức khỏe và tâm tính của tôi và nhận thức được cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của chính quyền Cộng sản, cậu ấy chân thành nói: “Qua cậu tớ đã thấy được sự thần kỳ của Pháp Luân Công. Cậu từng rất hiếu chiến và bạo lực. Bây giờ cậu trở nên tốt bụng và thiện lương. Cậu cũng đối xử tốt với tất cả mọi người.” Sau đó anh ấy đã được điều chuyển làm lãnh đạo ở một ban ngành khác, không còn tham gia vào cuộc bức hại, hơn nữa, anh ấy còn tận sức ầm thầm bảo vệ các học viên.

Tôi từ một người hay bắt nạt người khác trở thành người thiện lương. Con xin cảm tạ Sư phụ cứu độ. Sư phụ đã dùng Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn mà tẩy tịnh tư tưởng và linh hồn con, trừ bỏ khỏi thân thể con những vật chất đen bẩn và bệnh khổ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/7/327544.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/13/156837.html

Đăng ngày 30-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share