Bài viết của một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-4-2016] Sư phụ đã giảng rằng:

“Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà luỵ, mà dày vò, mà ma, tơ vương tình cảm mà nhiễu cả một đời, tuổi đời qua đi, thì hối hận đã muộn rồi.” (Người tu cần tránh, Tinh tấn yếu chỉ)

Là người tu luyện, chúng ta đã luân hồi chuyển kiếp vô số lần qua hàng trăm nghìn năm và cũng đã có rất nhiều cha mẹ, vợ chồng, con cái. Tất cả đều do nghiệp lực và nhân duyên tạo thành.

Trong cuộc sống của mình, chúng ta nên đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng nếu chúng ta trở nên quá chấp trước vào tình cảm thân quyến, có lẽ chúng ta đang hại chính mình và những người khác.

Một số học viên đã không tu tâm tính trong nhiều năm do bị chấp trước vào tình cảm thân quyến. Cựu thế lực đã lấy đi mạng sống của những người thân của họ và kiểm soát hoàn toàn các học viên này. Ngày càng có nhiều các trường hợp như vậy.

Gần đây, một học viên lớn tuổi bị mất con trai và thường cảm thấy đau khổ về cái chết của người con. Bà nói rằng con mình tốt ra sao, đối xử tốt với bà như thế nào và thật là một bi kịch vì anh còn quá trẻ.

Thật buồn khi thấy người mẹ già chôn cất con trai mình. Tuy nhiên, việc này đã ảnh hưởng rất nhiều đến học viên đó khiến bà không thể trở lại quỹ đạo tu luyện.

Hai con của một học viên lớn tuổi khác cũng qua đời vì tai nạn xe hơi trong cùng một tháng. Phải chăng vì học viên này không thể vứt bỏ chấp trước của mình nên cựu thế lực đã dùi vào sơ hở đó và lấy đi mạng sống của con bà?

Làm thế nào để chúng ta có thể vứt bỏ các chấp trước như vậy và bắt kịp trong tu luyện?

Câu chuyện trong Phật giáo

Tại Shravasti, một thành phố cổ của Ấn Độ, nơi có một người Bà La Môn sinh sống. Anh ta khá giàu có nhưng cũng rất keo kiệt và tham lam. Anh ta sẽ đóng cửa nhà của mình trong giờ ăn để ngăn những người ăn xin đến. Một hôm, anh ta giết và nấu một con gà. Trong bữa ăn, anh và vợ ngồi cạnh bên đứa con và gắp rất nhiều thịt gà cho con mình.

Một vị Phật biến thành một người xuất gia và xuất hiện trước mặt anh ta. Người Bà La Môn kia rất khó chịu. Anh ta nói với nhà sư đó rằng: “Ông không biết xấu hổ à, sao ông lại vào đây được?”

Nhà sư nói với người Bà La Môn kia rằng: “Anh là kẻ ngu muội. Anh đã giết cha mình, kết hôn với mẹ của mình và nuông chiều kẻ thù của mình. Anh dám bảo một nhà sư là không biết xấu hổ ư?”

Người Bà La Môn kia cảm thấy mơ hồ và đã xin nhà sư giải thích.

“Con gà trên đĩa của anh là cha của anh trong kiếp sống trước. Bởi vì ông ta keo kiệt và tham lam nên ông ta bị chuyển sinh thành một con gà. Con của anh là một con quỷ và đã giết anh nhiều lần trong đời trước. Bởi vì chưa trả hết nghiệp chướng, hắn ta đã đầu thai thành con của anh trong kiếp này để giết anh một lần nữa.”

“Vợ của anh là mẹ anh trong kiếp trước. Bởi vì tình cảm sâu nặng dành cho anh mà bà ấy đã thành vợ của anh trong kiếp này. Những người bình thường không thể thấy được quan hệ nhân duyên như vậy. Chỉ có người tu luyện mới có thể thấy rõ ràng.”

Đức Phật sau đó sử dụng thần thông của mình và cho người Bà La Môn kia xem lại kiếp trước của anh ta. Người Bà La Môn đã sốc khi biết được sự thật, anh ta sám hối và trở thành một người tu khổ hạnh. Đức Phật truyền Pháp của mình cho người Bà La Môn và tiếp nhận anh vào Phật môn. Cuối cùng, trên con đường giác ngộ của mình, anh cũng đắc được quả vị Tu Đà Hoàn.

Có rất nhiều câu chuyện như vậy trong Phật giáo. Cha của Đô Đề đầu thai làm một con chó và lấy trộm thức ăn từ đĩa của Đô Đề. Cha của Chiên Đàn đầu thai làm một người ăn xin, khi ông ấy xin đồ ăn ở trước cửa nhà Chiên Đàn, người gác cổng đã đánh gẫy tay ông ấy.

Vứt bỏ các chấp trước và bắt kịp tu luyện

Một học viên đã chia sẻ một bài viết trên Minh Huệ rằng từ trong tiềm ý thức, một số học viên vẫn mong muốn có một gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu thương mình và chăm sóc những đứa con.

Nếu chúng ta có thể vượt lên và đứng bên ngoài để nhìn thì chúng ta sẽ thấy cuộc sống của mình giống như một vở kịch và các thành viên trong gia đình chỉ là các nhân vật trong vở kịch ấy. Nếu chúng ta mê vào tình tiết của vở kịch, chúng ta sẽ đánh mất chính mình. Tuy nhiên, nếu chúng ta chỉ đứng đó và quan sát, chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng.

Nhiều học viên không tu luyện vững chắc vì chấp trước vào tình cảm thân quyến. Họ và những chúng sinh mà họ cần cứu đã không có cơ hội được cứu độ nữa. Các thiên thể trong vũ trụ mà họ đại diện không còn tồn tại. Tuy nhiên, họ vẫn phớt lờ những hậu quả và tiếp tục buông lơi.

Nhiều học viên đã tu luyện tới tầng thứ rất cao trước khi cuộc đàn áp bắt đầu, nhưng vì có tâm an dật và cái tình của người thường, họ rơi trở lại nơi thế gian dơ bẩn. Tâm tính của họ bị rớt xuống và họ bám chặt vào những thứ dơ bẩn khác nhau của xã hội người thường. Gia đình của họ trên thiên thượng rất đau khổ vì mặt con người của họ đã quá mê lạc.

Sư phụ từ bi của chúng ta vẫn luôn chờ đợi những học viên này thức tỉnh. Tuy nhiên, khảo nghiệm cuối cùng cho viên mãn đã bắt đầu và Chính Pháp của vũ trụ đang ở giai đoạn cuối. Khi ngày Đại Thẩm Phán tới, Sư phụ sẽ thực hiện mọi việc chỉ với cái vẫy tay [của Ngài].

Sư phụ rất lo lắng cho những học viên này, nhưng Ngài có thể làm gì được? Dù rằng Sư phụ rất muốn giúp [đệ tử của mình] nhưng Ngài không thể triển hiện thần thông trước mặt bạn và trực tiếp bảo bạn cần phải làm gì. Sư phụ sẽ điểm hoá cho bạn thông qua lời của các học viên khác hoặc người thường, nhưng bạn cần phải ngộ và tu luyện tốt hơn. Tất cả phụ thuộc ở bạn.

Chúng ta có những mối duyên nợ tiền định với nhiều chúng sinh trong đời này và chắc chắn cần phải giải quyết chúng để chúng ta có thể trở về ngôi nhà thực sự của mình trên thiên thượng. Đừng quên mất rằng tại sao chúng ta đang ở đây hay tập trung vào những giả tướng của thế gian con người. Chỉ khi chúng ta tu luyện tinh tấn trong khoảng thời gian hữu hạn còn lại, chúng ta mới có thể hoàn thành sứ mệnh và thệ nguyện của mình.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/24/327044.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/6/156558.html

Đăng ngày 24-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share