Bài viết của một học viên từ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-4-2016] Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi trở nên khỏe mạnh. Tuy nhiên, trong nhiều năm, tôi có chấp trước sâu nặng vào gia đình và không thể buông bỏ tình cảm của tôi dành cho họ. Tôi gần như đã đánh mất cơ duyên quý giá tu luyện Đại Pháp. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ và cảm ơn các bạn đồng tu đã giúp tôi quay trở lại với Đại Pháp và cho tôi cơ hội thứ hai.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị đã từng nghĩ rằng hết thảy những gì trong cuộc sống của chư vị đều đang trong tu luyện hay không? Từng ngôn hành cử chỉ của chư vị, hết thảy những gì của chư vị, chư vị đều đang trong tu luyện đó, chư vị có biết chăng?” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])

Tôi có ba con trai và đại gia đình tôi sống cùng nhau. Tôi làm phần lớn các việc nhà, chăm sóc các cháu và chắt của tôi. Chính bởi điều đó, tôi có rất ít thời gian để ngủ, chứ chưa nói đến thời gian để học các sách Đại Pháp. Khi tôi có chút thời gian để đọc sách cùng các bạn đồng tu, tôi thường xuyên mệt mỏi và không giữ được tỉnh táo.

Mặc dù tôi đã làm rất nhiều việc cho gia đình, các con trai và con dâu vẫn thường phàn nàn rằng tôi chẳng làm được gì nhiều cho chúng.

Các bạn đồng tu lo lắng cho tôi. Họ thay nhau tới nhà tôi để thúc giục tôi học Pháp, đề cao việc tu luyện của tôi, và phá bỏ can nhiễu. Tôi có thể cảm nhận được thiện tâm của họ và sự từ bi của Sư phụ. Tôi nhận ra rằng tôi cần trân quý cơ duyên tu luyện Đại Pháp.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng:

“Đó là vấn đề có ngộ hay không, cũng chính là vấn đề có thể [cứu] độ được hay không.” (Chuyển Pháp Luân)

Nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi bắt đầu nhận ra vấn đề của mình: Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, nhưng tôi lại không luyện công và cũng không đọc các bài giảng của Ngài. Tôi gần như đã không tu luyện nữa.

Sư phụ giảng:

“khi vượt qua tiến trình sinh mệnh thiên định ban đầu, [thì] sinh mệnh được kéo dài thêm kia, hoàn toàn chỉ để cho chư vị dùng để tu luyện; chư vị suy nghĩ chỉ chệch đi chút xíu, là sinh mệnh gặp nguy hiểm ngay; bởi vì quá trình sinh mệnh của chư vị đã qua lâu rồi.” (Chuyển Pháp Luân)

Làm sao tôi có thể ngu muội và hoàn toàn mù quáng bởi cái tình của người thường như vậy! Cựu thế lực đã lợi dụng hoàn cảnh của gia đình tôi để ngăn trở tôi trở thành một người tu luyện Đại Pháp chân chính.

Tôi nhận ra rằng tôi không được để những cảm xúc người thường làm cho mù quáng và tôi phải tuân theo sự an bài của Sư phụ.

Tôi phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi nói với gia đình mình rằng: “Sư phụ đã cứu tôi. Tôi sẽ mãi mãi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi đã chăm sóc các con, các cháu và bây giờ là các chắt. Nhưng tất cả mọi người lại đối xử với tôi giống như một bảo mẫu và một bà nội trợ. Tôi không có thời gian đọc sách và luyện công. Tôi thậm chí không thể cứu được mình, càng không cứu người khác được.”

Bây giờ mỗi buổi sáng tôi ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người và đến nhóm học Pháp vào mỗi buổi trưa để đảm bảo rằng mỗi ngày tôi đều làm tốt ba việc. Con dâu của tôi làm các việc nhà mà không phàn nàn gì.

Tôi vô cùng cảm tạ sự giúp đỡ của Sư phụ và sự hỗ trợ của các bạn đồng tu. Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm. Bây giờ tôi đang bước đi một cách kiên định trên con đường Chính Pháp.

Xin các đồng tu hãy chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/18/326801.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/30/156482.html

Đăng ngày 24-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share