Bài viết của Minh Nguyệt từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-4-2016] Đây là trải nghiệm sinh tử đầu tiên của tôi trong hơn mười năm tu luyện.

Buổi sáng ngày 16 tháng 6 năm 2016, tôi đạp xe đến sở làm. Ngay sau khi băng qua ngã tư có đèn giao thông màu xanh, một chiếc xe tải trên làn đường khác rẽ phải gấp sang làn đường của tôi và tăng tốc về phía tôi.

Tôi vội chuyển hướng để tránh bị đâm, nhưng cùng lúc ấy một chiếc xe máy khác cũng rẽ phải gấp và đâm vào xe của tôi.

Tôi đã bị hất tung lên không trung và ngã xuống một chỗ cách xa đó một vài mét, chiếc xe đạp cũng rơi đè lên người tôi. Đúng lúc ấy, có ba từ đã xuất hiện trong tâm trí tôi: “Mình không sao.”

Chủ nhân của chiếc xe máy kia là một cậu thanh niên đã tiến về chỗ tôi và nhấc chiếc xe đạp ra khỏi người tôi. Tôi đứng dậy, mỉm cười và nói với cậu ấy rằng mình vẫn ổn.

Nửa thân bên phải của tôi bị thương nhẹ và chảy máu ở bàn chân, cẳng chân, cánh tay và xương sườn, ngoài ra xe đạp của tôi cũng bị hỏng nặng.

Sau khi cậu thanh niên đó giúp tôi mang chiếc xe tới một cửa hàng sửa xe gần đó, tôi liền nói với cậu ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công và Sư phụ của tôi đã dạy tôi suy nghĩ cho người khác trước.

Tôi nói rằng tôi không muốn gây bất kỳ rắc rối nào cho cậu ấy, nhưng tôi mong cậu ấy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi cũng tặng cho chàng thanh niên đó một đĩa DVD chân tướng về Pháp Luân Công và bảo cậu tiếp tục công việc của mình vì tôi không sao cả.

Khi nghĩ về những gì đã xảy ra, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cứu mình. Nếu chiếc xe tải đó đâm vào tôi, có lẽ nó sẽ là một thảm họa.

Sau khi về nhà, tôi vừa khóc vừa quỳ xuống trước ảnh Sư phụ và chân thành cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ.

Khi tôi kể với chồng mình toàn bộ câu chuyện, anh ấy không thể tin được rằng tôi đã đứng dậy mà chỉ bị vài vết chày xước và bầm tím nhỏ, lại còn không đòi bất kỳ khoản bồi thường nào. Tôi nói rằng tôi đã tự trả tiền sửa xe đạp.

Anh ấy đã ngạc nhiên và nói: “Em là một học viên chân chính.”

Tôi xin nghỉ việc hai ngày và dành thời gian đó để học Pháp và luyện công. Tôi đã làm tất cả các việc nhà như thường lệ. Khi lần đầu luyện các bài công pháp [sau tai nạn đó], tôi cảm thấy rất đau ở sườn khi căng người ra. Nhưng tôi không để tâm nhiều đến nó.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng: “Tốt xấu xuất tự một niệm.” Nếu lúc ấy tư tưởng của tôi không chính thì ít nhất tôi có thể đã bị gãy xương rồi.

Sau khi trở lại với công việc, tôi kể với các đồng nghiệp về những gì đã xảy ra với mình. Tất cả họ đều phản ứng như nhau và không tin rằng tôi đã không nhận bất cứ khoản bồi thường nào. Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên và tôi chỉ làm theo những gì mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã dạy mình.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/17/326572.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/28/156445.html

Đăng ngày 24-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share