Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 6-4-2016]
Là người có thành tích dẫn đầu trong công việc
Tôi là một nhân viên bán hàng và từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thành tích bán hàng của tôi rất tốt. Công ty cũng trao cho tôi nhiều giải thưởng và tôi cùng người cộng sự đã nhận được nhiều lợi ích.
Vào buổi sáng, một số đồng nghiệp chào đón tôi bằng cách nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Họ cũng nhận xét: “Thành tích bán hàng của bạn tốt là phước lành nhận được qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Thời gian đó, bất cứ nơi nào tôi đến tôi sẽ nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Người cộng sự cũng giúp đỡ tôi. Anh ấy sẽ nói: “Thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhanh lên, ĐCSTQ thối nát và đang lừa dối người dân. Chúng rất hủ bại.” Doanh số bán hàng của tôi tăng lên, nhưng dần dần chấp trước danh lợi tình của tôi bắt đầu nổi lên.
Những mâu thuẫn trong công việc mới
Sau khi nhận được nhiều giải thưởng, chấp trước danh lợi của tôi trở nên nghiêm trọng hơn. Sau đó, công ty nhận một dự án mới và thay đổi nhân sự. Tôi chuyển đến một địa khu mới và được chỉ định [làm việc với] một cộng sự mới.
Ngày đầu tiên, cộng sự mới đã nói cho tôi một tràng: “Người này người nọ nói rằng cô thật khó ưa và kém cỏi, cô luôn giữ lấy doanh số cho bản thân mình và không để gì cho người khác. Tôi sợ cô đấy.” Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau và cô ấy đã phàn nàn về tôi rồi.
Khi nghe những lời phàn nàn của cô ấy, tôi cảm thấy như thể mình đang rơi từ trên trời xuống đất. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Ngày đầu tiên tôi đã vui vẻ đến làm việc nhưng sự nhiệt tình của tôi đã bị làm cho cụt hứng. Tôi cảm thấy rất tệ. Tuy nhiên, tôi nhớ rằng mình là một học viên Đại Pháp, vì vậy tôi không thể ghét người khác. Thay vào đó, tôi hướng nội và xem lại xem mình đã làm sai điều gì. Lúc đó tôi cảm thấy mình có nhẫn trong tâm.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi nghĩ: “Thật đáng thương. Thành tích của cô ấy thì trung bình nhưng sự tật đố đã khiến cô nói ra những lời lẽ không tốt về tôi. Sự giận dữ làm cô ấy không thể ăn ngon ngủ yên.”
Tuy nhiên tôi nói với cô ấy: “Cô sẽ hiểu tôi hơn sau khi chúng ta làm việc với nhau một thời gian.” Cô ấy yêu cầu: “Cô cần tính cho tôi mỗi lần cô có một khách hàng, kể cả những khách hàng cô gặp trên đường hoặc người quen của cô trước đây.” Mặc dù không nói gì, tôi nghĩ yêu cầu của cô ấy đã đi quá xa.
Một thời gian [sau], công ty trao giải thưởng cho người có nhiều khách hàng nhất. Tôi tính [khách hàng] cho cô ấy cho dù cô ấy có ở đó hay không. Cuối cùng, cô ấy giành được vị trí quán quân, còn tôi thì không nhận được gì cả. Cô ấy nói: “Tôi nhận được giải thưởng là nhờ cô.” Tôi trả lời: “Không phải tôi, đó là phước lành từ Đại Pháp.” Cô ấy trả lời: “Cô quá tốt, nhưng tại sao những người khác nói những điều không tốt về cô? Tôi sẽ không nghe những lời nhận xét đó nữa.”
Khi cô ấy bắt đầu có ấn tượng tốt về tôi, chấp trước danh lợi đã khiến tôi tìm kiếm nhiều khách hàng hơn, như thể mất hết hy vọng. Vì thế, tôi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp càng ngày càng ít đi và thành tích của tôi trở nên kém hơn trước. Truy cầu danh lợi, tôi dường như quên mất rằng mình là một học viên Đại Pháp.
Một lần, tôi giành được vị trí quán quân vì có nhiều hơn một nhóm nhiều khách hàng so với người cộng sự. Cô ấy lớn tiếng tranh cãi với tôi trước những đồng nghiệp khác: “Chúng ta đi cùng nhau mỗi ngày, vậy sao cô có nhóm khách hàng nhiều hơn tôi?” Tôi rất buồn khi nghe những lời phàn nàn của cô ấy. Thực tế là một người bạn đã giúp tôi có thêm một nhóm khách hàng, điều đó đã dẫn đến sự khác biệt giữa tôi và người cộng sự.
Tôi gặp nhiều khách hàng, nhưng doanh số bán được vẫn chỉ rất ít. Cô ấy phàn nàn: “Gặp quá nhiều khách hàng như vậy không hiệu quả. Họ không mang lại doanh số.”
Dần dần, tôi thấy khó chịu với cô ấy và đã không thể nói tường tận với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Kết quả là cô ấy không tin [Đại Pháp], mặc dù cô ấy đã đồng ý thoái khỏi các tổ chức liên đới với Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Buông bỏ chấp trước danh lợi
Trong dịp Tết Nguyên đán, tôi đã hoàn thành được một số đơn hàng với một vài nhóm khách hàng. Tuy nhiên, tổng doanh số là nhỏ, khoảng hai hoặc ba đơn hàng. Tôi đứng thứ hai về doanh số bán hàng trong Tháng 3. Tại lễ tuyên dương, [công ty] thông báo rằng cộng sự của tôi nhận được giải thưởng quý và tôi không nhận được gì cả.
Sau khi trở về nhà, tôi không thể tĩnh tâm học những bài giảng Pháp Luân Đại Pháp. Tâm tôi chứa đầy danh lợi và tôi vật lộn với những cảm xúc của mình. Đột nhiên, tôi nhớ đến những gì Sư phụ giảng:
“có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không;vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Sau đó, đầu óc tôi trở nên minh bạch. Tôi hối tiếc về hành xử của mình và nhận ra rằng mình cần phải dừng mê lạc trong sự truy cầu danh lợi của người thường. Tôi mở sách Chuyển Pháp Luân và ngẫu nhiên thấy đoạn giảng Pháp:
“Nếu chư vị muốn đề cao bản thân, thì chư vị phải hướng nội mà tìm, đặt công phu vào cái tâm ấy. Chư vị mới có thể thật sự đề cao lên trên. Khi ngồi đả tọa chư vị mới có thể tĩnh lại được; có thể tĩnh lại được chính là công; định lực thâm sâu ngần nào [cũng] là thể hiện của tầng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng mình đã sai và những gì đã xảy đến trong công việc thực sự là một điều tốt. Mục đích là giúp tôi loại bỏ chấp trước danh lợi để tôi có thể đề cao lên. Nhận ra những chấp trước này, tôi phải loại bỏ chúng. Sau khi loại bỏ được tâm danh lợi, tôi thấy mình như trút được gánh nặng. Sau đó tôi trở nên thoải mái và hạnh phúc.
Ngày hôm sau cô ấy hỏi: “Cô luôn là người đạt vị trí quán quân, có lẽ lần này cô cảm thấy không thoải mái đúng không?” Tôi mỉm cười đáp: “Không, tôi ổn.”
Cô ấy hỏi lại: “Cô cảm thấy tệ vì tôi đạt vị trí dẫn đầu đúng không?” Rất bình thản sau khi buông bỏ chấp trước tranh đấu, so sánh và tật đố. Tôi mỉm cười và nói: “Công ty đã trao giải thưởng cho cô, vậy nó là của cô.” Cô ấy đột nhiên lặng lại và nói: “Thật thế sao, tôi biết làm sao mà mình nhận được giải thưởng này.” Cô ấy cười rất hạnh phúc, như thể cô ấy đã hiểu được sự tốt đẹp của Đại Pháp.
Tôi rất biết ơn Sư phụ và những học viên khác đã giúp tôi đề cao. Từ bây giờ, tôi sẽ sống theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và chủ động để nhiều người hơn biết về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/6/326271.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/27/156432.html
Đăng ngày 24-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.