[MINH HUỆ 17-3-2016] Khi gặp một sự việc nào đó, niệm đầu của người ta có thể dẫn đến sự khác biệt lớn trong kết quả. Đối với các học viên, chúng ta cần giữ chính niệm chính hành trong mọi lúc. Chúng ta phải có thể hướng nội khi gặp khổ nạn, và cần cân nhắc đến chỉnh thể của các học viên.

Cách đây một vài năm, tôi đi cùng một số học viên khác tới quê của trưởng Phòng 610 để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi chia thành ba nhóm, mỗi nhóm hai người. Mỗi nhóm chịu trách nhiệm cho một khu vực.

Gần đến cuối ngày, một học viên chỉ còn lại hai tờ tài liệu và muốn phát hết, vì vậy cô đã đi ra xa chúng tôi. Thật không may, cô đã bị phát hiện và tố cáo.

Tôi nghe một vài người nói: “Những người tu luyện Pháp Luân Công thật can đảm. Thậm chí, có học viên còn đến làng chúng ta để phát tài liệu và bị bắt giữ.”

Tôi cảm thấy hoang mang và không thể xác định được vị trí của học viên này. Khi một vài người trong chúng tôi gặp lại nhau, tất cả chúng tôi đều bất lực không biết phải làm gì. Cuối cùng, chúng tôi quyết định trở về nhà và chuyển tài liệu chân tướng và sách Pháp Luân Đại Pháp ra khỏi nhà cô ấy và đưa tới một nơi an toàn hơn.

Khi đó, không ai trong chúng tôi có đủ chính niệm. Kết quả là, học viên này bị đánh đập trong khi bị giam giữ. Sau đó, cô ấy bị chuyển tới trại tạm giam và bị giam trong trại lao động cưỡng bức hơn một năm.

Lúc đó, chúng tôi đã không hướng nội. Thay vào đó, chúng tôi nghĩ rằng vì tình hình bức hại vẫn khá nghiêm trọng, có lẽ chúng tôi sẽ bị bắt giữ nếu chúng tôi đòi thả cô ấy.

Bây giờ nghĩ lại, tôi nghĩ rằng chúng tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Là một nhóm, chúng tôi không nên bỏ cô ấy lại một mình hoặc để cô ấy phải chịu khổ nạn một mình. Tôi đã nhìn ra sự ích kỷ này ở bản thân. Sau khi nhận ra điều này, tôi cảm nhận được một nỗi buồn sâu sắc trong nội tâm.

Với tâm trạng như vậy, tôi đứng trước bức chân dung của Sư phụ. Tôi nói: “Sư phụ, con đã sai rồi. Thời gian qua con đã không làm tốt. Bây giờ, con biết mình cần buông bỏ những chấp trước gì rồi. Kể từ bây giờ, con sẽ làm các việc trên cơ sở chịu trách nhiệm với các học viên khác và Pháp.”

Một vài năm đã trôi qua kể từ đó. Một ngày nọ, tôi thấy những tấm biểu ngữ phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp trên bức tường của một ngôi làng lân cận. Vì vậy, tôi đã tìm hai học viên đi cùng tôi gỡ chúng xuống.

Tối hôm đó, trăng sáng và tròn. Chúng tôi đã đến nơi đó và tiếp tục phát chính niệm. Các tấm biểu ngữ dài khoảng chín mét và rộng một mét. Sau khi chúng tôi gỡ chúng xuống và định nhanh chóng trở về, một người đàn ông đi xe gắn máy đột nhiên xuất hiện phía sau tôi và túm lấy vai tôi.

Tôi nghe thấy người lái xe mô tô hét lên với tôi: “Các người đang làm gì ở đây vậy? Các người đang ăn trộm phải không?” Lúc đó, tôi xuất một niệm: “Sư phụ, xin hãy giúp con!”

Tôi quay lại đối mặt với anh ta. Tôi hỏi: “Chúng tôi trông giống kẻ trộm sao? Chúng tôi là những người tốt tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi ở đây để làm việc tốt. Anh và tôi gặp nhau không phải là ngẫu nhiên. Để tôi nói cho anh biết, những tấm biểu ngữ này treo ở đây là không tốt. Chúng sẽ đầu độc tư tưởng của mọi người và việc gỡ chúng xuống sẽ tốt cho cả anh và tôi.”

Anh ta nói với tôi rằng anh phụ trách trông coi những tấm biểu ngữ. Anh cũng nói rằng anh nên bắt giữ tất cả chúng tôi. Tôi đã giữ tâm từ bi đối với anh. Tôi nói: “Này anh bạn trẻ, tôi thấy anh là người tốt bụng. Với tôi anh là một người tốt. Anh làm điều này cũng là để thực hiện nhiệm vụ của mình và tôi có thể thấy điều đó. Anh có người thân nào cao tuổi ở nhà không?”

Tôi bổ sung thêm: “Tôi không nghĩ anh muốn bắt giữ chúng tôi. Sao anh không vờ như không thấy chúng tôi? Bằng việc làm như vậy, điều tốt sẽ đến với anh và cả gia đình anh.”

Anh ta suy nghĩ một lúc. Sau đó, anh nói: “Được rồi, vậy thì các anh đi đi.” Chúng tôi đã trở về nhà an toàn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/17/325450.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/28/156068.html

Đăng ngày 13-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share