Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2015] Tôi thường lười nhác trong công việc nhưng nhiệt tình khi nói đến thức ăn ngon và gặp gỡ bạn bè. Tôi chưa đến 40 tuổi, nhưng đã hút thuốc được 20 năm rồi. Tôi là một người đàn ông cao to và xem ra tôi khá khỏe mạnh. Nhưng sự thật là, sức khỏe của tôi rất kém. Tôi luôn phải thở dốc sau khi leo sáu tầng cầu thang để lên đến căn hộ của mình.

Nghiện thuốc lá khiến tôi phiền muộn, nhưng tôi không có đủ ý chí để cai.

Một ngày, tôi hỏi anh rể xem có cách nào để vượt qua chứng nghiện thuốc lá không. Anh đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và khuyên tôi đọc cuốn sách.

Tôi đã làm như anh khuyên. Tối hôm đó, tôi bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy. Lúc đầu, tôi nghĩ mình bị ngộ độc thức ăn và hỏi những bạn bè mà tôi ăn cùng xem họ như thế nào. Tất cả đều nói họ ổn.

Sau khi đi vệ sinh được sáu hoặc bảy lần, tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó. Tôi thường rất yếu khi bị tiêu chảy. Lần này, tôi càng đi thì tôi lại càng cảm thấy khỏe hơn. Tôi cũng không còn muốn hút thuốc nữa. Chứng nghiện thuốc lá trong 20 năm qua đã biến mất một cách kỳ diệu.

Vào hôm sau, tôi tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân. Một đêm, tôi bị đau dạ dày. Tôi vừa định uống thuốc thì lại nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng về tịnh hóa thân thể. Vì vậy, tôi bỏ thuốc xuống. Cơn đau dạ dày biến mất vào sáng hôm sau.

Một buổi tối, tôi thấy ba vị Phật tỏa ánh kim quang. Một vị đứng phía trước mặt và hai vị kia đứng ở hai bên của tôi. Tôi tin rằng họ là Pháp thân của Sư phụ.

Tôi quyết định học các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và nhờ anh rể dạy tôi. Thật sự rất đau khi ngồi đả tọa, nhưng tôi biết Đại Pháp rất quý giá và tôi đã quyết tâm chịu đau. Sau một vài tháng, tôi có thể ngồi đả tọa song bàn trong 75 phút.

Tôi có thể cảm nhận được Pháp Luân xoay chuyển và năng lượng chảy xung quanh cơ thể mình không lâu sau khi bắt đầu luyện các bài công pháp. Tôi có thể xách một xô nước lên tầng sáu đến căn hộ của mình mà không bị hụt hơi.

Tôi biết mình đắc Pháp muộn, vậy nên tôi đã rất cố gắng để bắt kịp các học viên khác.

Một buổi tối, tôi và một học viên khác bị bắt giữ phi pháp trong khi chúng tôi đang treo các tấm biển có dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Thoái Đảng bảo bình an”.

Khi ở trong trại tạm giam, tôi luyện các bài công pháp mỗi ngày, học Pháp bằng cách đọc nhẩm lại các bài giảng của Sư phụ và phát chính niệm. Lúc đầu, một lính canh cố gắng ngăn tôi. Tôi bảo anh ta rằng anh ta có thể đánh hay đe dọa giết tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết luyện công. Anh ta bỏ đi và không bao giờ ngăn tôi luyện công nữa.

Tôi bị đưa ra tòa và kết án bảy năm tù.

Các lính canh bảo tôi không được đến nhà ăn ăn cùng các phạm nhân khác, họ sợ tôi sẽ nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp với họ.

Tôi nghĩ mình phải gây dựng một môi trường tốt. Nếu tôi không thể ăn cùng các phạm nhân khác, sao tôi có thể nói cho họ về Pháp Luân Đại Pháp? Vì vậy, tôi đến nhà ăn và bảo các lính canh rằng theo luật tôi được phép làm như vậy.

Họ nhốt tôi trong buồng giam và không cho tôi ra ngoài. Tôi đã tuyệt thực để phản đối.

Vào ngày thứ 4, bác sĩ nhà tù đến kiểm tra huyết áp và huyết áp tâm thu của tôi là 150, nhưng tôi có thể đi lại như thể không có vấn đề gì cả.

Vào ngày thứ 7, đội trưởng chấp nhận yêu cầu của tôi.

Tôi đã sử dụng thời gian chúng tôi ăn để nói chuyện với mọi người. Đến lúc tôi được thả, hơn 300 người trong số họ, bao gồm một vài lính canh, đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.

Sau khi trở về nhà, tôi tiếp tục học Pháp, luyện các bài công pháp, phát chính niệm và nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, bên cạnh các việc nhà và công việc thường nhật.

Hàng xóm và bạn bè thấy được những thay đổi to lớn và tích cực ở tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên họ biết Pháp Luân Đại Pháp rất tuyệt vời. Nhiều người đã thoái Đảng khi tôi khuyên họ.

Tôi biết đủ các thành phần xã hội, bao gồm một số người làm việc cho Đội An ninh Nội địa, tòa án và văn phòng công tố viên. Đôi lúc, họ mời tôi tham gia liên hoan, vì vậy tôi đã sử dụng những cơ hội đó để nói chuyện với họ về cuộc đàn áp, một số người trong số họ cũng đã thoái Đảng.

Tôi không có học vấn cao nhưng tôi biết sự trân quý của Pháp Luân Đại Pháp và cơ hội được tu luyện môn tu luyện chân chính này thật quá quý giá. Tôi tin rằng mình hẳn là đã tích được nhiều đức trong kiếp trước để kiếp này tôi có thể làm một học viên.

Giờ tôi đã hiểu tại sao mình lại ở đây. Không gì có thể ngăn tôi tiến bước trên con đường tu luyện và cứu thêm nhiều người!

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/19/319360.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/28/153858.html

Đăng ngày 15-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share