Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-1-2015] Tiếp Phần 1
Quay trở lại tu luyện tinh tấn, thực tu
Ngay sau khi quay lại học Pháp và luyện công tập thể, tôi đã cố gắng hết sức để tu luyện tinh tấn và quay trở về trạng thái nhiệt tình tu luyện thủa đầu của mình. Tôi cũng bắt đầu xây dựng môi trường tu luyện tại nhà.
1. Phá vỡ sự bó buộc
Mọi người từng ghen tỵ với gia đình tôi. Hai vợ chồng tôi đều là cán bộ cấp cao trong các công ty. Chúng tôi có thu nhập cao và sống thoải mái. Con gái là niềm tự hào và hạnh phúc của chúng tôi.
Sau khi chính quyền bắt đầu bức hại tôi, tôi mất việc, chồng tôi trở thành người cung cấp tài chính duy nhất, những bạn bè quen biết lâu năm, kể cả bạn tốt cũng rời bỏ chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn duy trì trên bề mặt rằng mọi thứ đều tốt. Rồi tôi đã xa rời Đại Pháp.
Trong vòng ba tháng sau khi tôi trở về nhà từ trại lao động cưỡng bức, nhiều chuyện không hay bắt đầu xảy ra.
Đầu tiên, người cha 80 tuổi của tôi qua đời. Ông tu luyện Đại Pháp một thời gian nhưng sau đó ngừng lại vì cuộc bức hại. Ông tiếp tục lại khi phát hiện bị ung thư phổi. Cha tôi từ từ hồi phục cho tới khi ông biết được tin là tôi bị bắt và bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Ông quá đau buồn. Cha tôi đã không vượt qua nổi trong một năm.
Chồng tôi, người mà tất cả mọi người đều thấy là tốt bụng và điềm đạm, cũng gây gổ với tôi, và tìm cách trả thù những hành động khiêu khích dù là nhỏ nhất, đặc biệt là khi anh ấy đang lái xe. Tôi cảm thấy bất lực trong việc ngăn cản những hành vi tiêu cực của anh ấy.
Con gái chúng tôi bắt đầu dành quá nhiều thời gian vào việc xem TV, lướt web và chơi các trò chơi điện tử. Xu hướng thời trang của cháu bắt đầu trở nên kỳ lạ và không phù hợp. Tôi cảm thấy bất lực để ngăn cản cháu khỏi tuột dốc. Cuối cùng, cháu gặp nhiều vấn đề sức khỏe.
Điều kiện vật chất của ngôi nhà chúng tôi thậm chí còn tệ hơn: mái hiên bắt đầu bị rò rỉ, sơn tường bong tróc, sàn nhà bị nứt một cách khó hiểu, đường ống nước bị đóng băng, và gián không biết từ đâu xuất hiện.
Tôi kiệt quệ. Sau một thời gian học Pháp dài và sâu, tôi nhận ra rằng những điều đang diễn ra có liên hệ chặt chẽ với trạng thái tu luyện của mình. Nếu tôi muốn tìm ra giải pháp cho các vấn đề, đầu tiên tôi phải chính lại bản thân mình theo Pháp.
Quả nhiên, khi tư tưởng của tôi ngày càng chính, thì mọi thứ cũng bắt đầu được cải thiện.
2. Lập nhóm học Pháp tại nhà
Giống như nhiều học viên khác, tôi thực sự muốn các thành viên trong gia đình đắc Pháp.
Tôi và chị gái thống nhất với nhau thuyết phục chồng mình tham gia học Pháp nhóm, nghe các chương trình về văn hóa truyền thống Trung Quốc, và xem kênh truyền hình Tân Đường Nhân hàng ngày. Mục tiêu của chúng tôi là để chồng mình cũng học Đại Pháp.
Sau đó tôi nhận ra rằng thúc ép mọi người, bao gồm cả người nhà, tu luyện Đại Pháp là hướng ngoại mà tìm, và là một chấp trước lớn, là điều chúng tôi phải bỏ đi.
Chị tôi đồng ý điều đó. Và chúng tôi không thúc ép mọi người nữa.
Khi chúng tôi thay đổi, chồng chúng tôi cũng đã thay đổi. Sau một thời gian miễn cưỡng, họ bắt đầu hưởng ứng rồi chủ động, và tiếp tục thói quen học Pháp cho đến ngày hôm nay.
Hai chị em tôi cũng bắt đầu một nhóm học Pháp hàng tuần nữa cùng với mẹ chồng của tôi và một học viên khác. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua nhiều can nhiễu ban đầu của nghiệp bệnh, xung đột tâm tính cũng như bất đồng về ý tưởng và quan điểm.
3. Thành lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà
Khi tôi để ý thấy các học viên khác đã vất vả thế nào để làm các tài liệu giảng chân tướng, tôi nhận ra trách nhiệm và sứ mệnh của riêng mình. Tôi muốn thành lập một điểm như vậy tại nhà.
Khi tôi có nguyện vọng đó, Sư phụ đã an bài để tôi làm quen được với hai học viên khác có khả năng kĩ thuật. Họ giúp tôi mua các thiết bị cần thiết và dạy tôi cách sử dụng. Tôi học cách in, ghi đĩa CD và tải về nội dung trực tuyến.
Trước và sau khi mua sắm thiết bị, tôi tràn đầy lo lắng. Tôi sợ chồng tôi sẽ phản đối việc chi tiêu tiền của tôi, việc mang thiết bị về nhà, và việc phải dành rất nhiều thời gian để làm hạng mục này.
Thông qua chia sẻ với nhóm, tôi biết rằng một học viên cần phải luôn luôn dùng chính niệm như thế nào để vượt qua tất các các trở ngại dù là trên thực tế hay trong tưởng tượng, và tin tưởng rằng mỗi công việc Đại Pháp là nỗ lực cao quý mà không điều gì có thể hoặc nên can thiệp vào.
Tôi buông tâm sợ hãi và chính lại các tư tưởng của mình. Quả nhiên, chồng tôi không có bất kì sự phản đối nào. Trên thực tế, anh ấy còn giúp đỡ tôi khi cần thiết. Có lần, anh ấy thậm chí còn làm các công việc nhà để tôi có thể dành nhiều thời gian hơn cho các công việc Đại Pháp.
Tôi nhận ra rằng việc tu luyện thực sự rất dễ dàng, miễn là chúng ta có chính niệm mạnh mẽ.
Trong quá trình thành lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà, tôi đã phát hiện ra nhiều nhân tâm và chấp trước, vượt qua nhiều khảo nghiệm và khổ nạn, và học cách đề cao tâm tính của mình. Thể ngộ của tôi về Pháp cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tôi có thể làm được tất cả những điều đó nhờ có sự giúp đỡ của các đồng tu trong môi trường tập thể.
4. Cùng con gái bước đi trên con đường tu luyện
Con gái tôi lên sáu tuổi khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Mặc dù cháu không luyện công, nhưng cháu thường nghe các bài giảng của Sư phụ. Sư phụ cũng tịnh hóa thân thể cháu, do đó trong 10 năm, từ 1995 đến 2005 – những năm mà tôi bị bức hại, cháu luôn có một sức khỏe rất tốt.
Một hôm ở trường, khi đó tôi đang trong trại lao động cưỡng bức, cháu đột nhiên bị ngất và bất tỉnh.
Năm 2007 sau khi tôi được thả, chính quyền cử người đến sách nhiễu tôi ở nhà. Tôi bị ép phải viết bản cam kết từ bỏ Pháp Luân Công.
Một tuần sau, con gái tôi lại rơi vào tình trạng ngất xỉu lần nữa. Bác sĩ chẩn đoán cháu bị động kinh và kê đơn thuốc mà cháu phải dùng đến hết đời. Thật không may, loại thuốc ấy lại làm tổn hại nghiêm trọng hệ thống miễn dịch của cháu.
Tôi không muốn cháu uống thuốc, nhưng chồng tôi và cháu khăng khăng phải uống, do đó tôi đã nhượng bộ.
Hai năm sau, cháu đột nhiên quyết định là thuốc gây ra rất nhiều khó chịu nên cháu không muốn uống nữa.
Ba năm tiếp trôi qua. Tính đến lúc ấy, tôi đã tu luyện trong môi trường tập thể được gần hai năm và cũng đã khởi được chính niệm mạnh mẽ.
Do đó tôi kiên nhẫn nói với con gái: “Mẹ biết Sư phụ đang trông chừng con. Bệnh tật của con chỉ là giả tướng. Mẹ nghĩ con nên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.”
Con gái tôi ngay lập tức đồng ý tham gia học Pháp nhóm và luyện công chung cùng tôi.
Lần đầu tiên tham gia, khi về nhà cháu nói cháu cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Một tháng sau, trước ngày học Pháp và luyện công nhóm, con gái tôi lại bị lên cơn. Lần này, cháu hiểu rằng đó là một khảo nghiệm. Cháu đã không đến bệnh viện và kiên định tiếp tục tu luyện.
Ngay sau đó, nhóm chúng tôi phát chính niệm trong nửa giờ đồng hồ, rồi ngồi luyện tĩnh công một tiếng. Trên đường về nhà, con gái tâm sự với tôi rằng cháu cảm thấy vô cùng tuyệt vời, như thể cháu vừa tắm mát mẻ và sảng khoái sau khi đổ mồ hôi đầm đìa.
Bây giờ con gái tôi vô cùng khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Cháu kiên trì luyện công vào mỗi sáng sớm. Cháu nghe các bài giảng của Sư phụ trong xe trên đường đi làm. Cháu tham gia hai nhóm học Pháp cùng tôi hàng tuần. Trên đường về nhà, chúng tôi phân phát và dán các tài liệu về Đại Pháp và cuộc bức hại.
Chúng tôi giúp đỡ nhau tinh tấn và cùng nắm tay bước đi trên con đường tu luyện của riêng mình.
5. Viên dung chỉnh thể, khai sáng hoàn cảnh tu luyện tập thể
Sư phụ đã giảng rằng: “Hoàn cảnh là chư vị tự mình sáng tạo, cũng là then chốt của đề cao.” (Hoàn cảnh, Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi nhớ khi mình mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, khi tôi tới điểm luyện công chung hàng ngày. Tôi có thể thực sự cảm nhận được trạng thái [tu luyện] của mình và biết mình đang đề cao rất nhanh.
Các bạn đồng tu cũng nhận ra rằng để quay lại trạng thái tu luyện thủa đầu, chúng ta cần quay trở về với môi trường tu luyện tập thể ban đầu.
Do đó, chúng tôi chia nhóm lớn thành ba nhóm nhỏ hơn. Chúng tôi chỉ chia ra trên hình thức còn tâm trí và mục đích của chúng tôi luôn gắn kết với nhau. Chúng tôi kịp thời trao đổi với nhau về quá trình học Pháp nhóm, chia sẻ kinh nghiệm, và giúp những nhóm mới và các học viên mới.
Bây giờ, chúng tôi có năm nhóm, từ nhóm khoảng mười học viên tới nhóm chỉ hai hay ba thành viên gia đình, hay nhóm gồm các gia đình hàng xóm với nhau. Một số nhóm gặp nhau vào những ngày và thời gian cố định, có nhóm thì không. Chúng tôi tham gia các nhóm khác nhau, một lần, hai lần, ba lần một tuần, hoặc có khi nhiều hơn.
Chúng tôi gồm mọi lứa tuổi, và dù là học viên mới hay những người lâu năm thì tất cả cùng chung một mục tiêu: tinh tấn, giúp đỡ lẫn nhau, và luôn duy trì chính niệm.
Trong năm nay, tôi đã giúp các học viên khác mua tám chiếc máy in và bốn chiếc máy in đĩa để lập nên các điểm sản xuất tài liệu tại nhà họ. Tôi biết mình có thể làm được tất cả những việc đó là nhờ môi trường tu luyện tập thể đã giúp tôi đề cao toàn diện.
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 18 năm. Hoàn toàn hòa mình vào môi trường tập thể trong ba năm qua, cuối cùng tôi biết rằng bản thân đã tìm lại được trạng thái tu luyện thủa đầu của mình.
Các bạn đồng tu, chúng ta hãy xây dựng môi trường tu luyện tập thể của chính mình, hòa mình vào đó và nhanh chóng quay trở về trạng thái tu luyện thủa đầu. Hãy bảo đảm rằng chúng ta ở đây là để giúp đỡ lẫn nhau, như vậy tất cả đều có thể theo Sư phụ trở về nhà.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/15/303084.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/12/152501.html
Đăng ngày 29-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.