Bài viết của một đệ tử Đại Pháp từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-10-2015] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp cao tuổi, sống giản dị mà vui vẻ, ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Tôi hiện đã gần 70 tuổi, nhưng mắt vẫn sáng và không gặp vấn đề gì với thính giác. Tôi bước đi nhẹ nhàng và cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng. Những người biết tôi luôn nhận xét rằng tôi nhìn không giống như người ở tuổi 70. Tôi có trạng thái tốt như vậy là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công).
Tôi là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Sứ mệnh trong đời này của tôi là cứu người. Tôi đã trải nghiệm được niềm vui khi là một đệ tử Đại Pháp và nhiều điều kỳ diệu cũng đã xảy đến với tôi. Tôi sẽ viết ra một vài điều để chia sẻ cùng các bạn đồng tu.
Giày vẫn khô ráo dù giẫm vào nước
Một ngày, trời đang mưa nhưng tôi cần chuyển tài liệu giảng chân tướng cho một đồng tu, vậy nên tôi đã thuê một tài xế taxi đưa tôi đến đó rồi quay về.
Khi chúng tôi đến nơi mà đồng tu sinh sống, đồng tu đã đợi chúng tôi bên lề đường. Để không bắt tài xế phải đợi, tôi [vội] bước ra khỏi xe taxi mà không nhận ra là có một vũng nước ngay bên dưới.
Tôi nghe thấy một tiếng “bõm” và nước bắn tung tóe. Tôi nghĩ đôi giày của mình chắc bị ướt rồi, nhưng tôi rất vội nên không có thời gian để bận tâm chuyện đó.
Tôi đưa nhanh các tài liệu cho học viên đang đợi và vội vã quay trở lại taxi.
Tôi đã ngạc nhiên khi nhìn xuống đôi giày của mình, tôi thấy chúng hoàn toàn khô ráo. Thực tế, tôi thấy dường như đôi giày vừa được đánh bóng. Hai bên ống quần cũng không có dấu hiệu của bùn hay nước.
Người tài xế taxi chứng kiến mọi việc đã rất ngạc nhiên và chấn động. Anh không thể tin vào mắt mình.
Tôi nói với anh rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Chính Sư phụ của Pháp Luân Công đã bảo hộ cho tôi. Lúc đó, tài xế đã thay đổi thái độ của anh đối với Đại Pháp. Anh tin những gì mình đã chứng kiến và kịp thời gạt bỏ những điều dối trá mà bản thân từng tin trước đó.
Anh liên tục nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Anh cũng đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản và tất cả các tổ chức liên đới của nó.
Tìm thấy nhà của học viên nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ
Một ngày, tôi chuẩn bị một lượng lớn các áp phích tự dính, sử dụng để giải cứu một đồng tu địa phương vào tối hôm đó. Khi đêm xuống, vì các lý do khác nhau, không có đồng tu nào có thể đi.
Phải làm gì đây? Mọi thứ đã sẵn sàng và đang đợi để bắt đầu. Nhiệm vụ giải cứu rất khẩn cấp.
Tôi đã quyết định rằng mình phải tự tiến hành công việc.
Hơn 300 tấm áp phích rất nặng, nhưng tôi rất kiên định. Tôi đi bộ và dán áp phích, đi bộ rồi dán áp phích… Tôi đã đi khá xa và trong một phạm vi rộng, cho đến khi tất cả áp phích được dán hết.
Sau đó, tôi nhận ra rằng không biết mình đang ở đâu. Tôi không nhận ra bất kỳ khung cảnh nào. Tôi đã hoàn toàn bị lạc. Tôi đã bị bối rối trong giây lát. Tôi phải đi hướng nào đây?
Vào giây phút đó, tôi nhìn lên và thấy, cách phía trước tôi chỉ vài chục bước chân, lờ mờ hiện ra nhà của một đồng tu!
Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má. Tôi cảm tạ Sư phụ vì đã đưa tôi qua chiều không gian khác và đặt tôi ngay trước nhà của một học viên!
Khi người học viên mở cửa cho tôi, cô ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên tột độ. Cô bảo tôi hãy tự soi mình trong gương.
Tôi tự soi mình trong gương và suýt chút nữa giật nảy mình.
Đồng tu nói: “Mặt của bà nhẵn và mịn. Môi thì hồng hào. Bà trông như thiếu nữ 17 tuổi vậy!”
Trạng thái đó kéo dài khoảng một tuần.
Điều kỳ lạ trong công viên
Có một dịp tôi ở Thượng Hải để chăm sóc cho cháu trai. Một hôm, chúng tôi vào công viên chơi. Công viên hình tròn, và không quá lớn. Khi chúng tôi đang đi bộ thì tôi bị đau bụng và cảm thấy cần phải đi vệ sinh ngay lập tức, nhưng không thấy có nhà vệ sinh quanh đó.
Tôi ôm chặt bụng, nhìn lên và thấy một nhà vệ sinh ngay phía trước mình. Các bậc dẫn đến đó trông giống những đám mây. Có hai hàng ghế dài bên ngoài. Tôi bảo cháu trai ngồi ở ghế đợi tôi.
Những tiện nghi ở đó thật tuyệt. Mọi thứ rất sạch sẽ và gọn gàng. Có một tấm gương lớn trên tường. Tôi nghĩ: “Đây là Thượng Hải, một thành phố lớn, thật sự đặc biệt. Thậm chí cả nhà vệ sinh cũng rất cao cấp.”
Sau khi đi vệ sinh xong, tôi tiếp tục đi bộ và chơi trong công viên cùng cháu trai mình. Sau đó, chúng tôi đi bộ một vòng tròn rồi quay trở lại chỗ cũ. Điều kỳ lạ là chúng tôi không thể tìm thấy nhà vệ sinh đó đâu nữa.
Tôi hỏi cháu mình: “Chuyện gì xảy ra với nhà vệ sinh vậy? Nó biến đâu mất rồi?”
Cháu trai tôi xác nhận rằng có một nhà vệ sinh nhưng nó ở phía sau một chút, ngay cạnh chiếc cầu nhỏ. Chỉ có điều, ở vị trí nhà vệ sinh lúc nãy, giờ chỉ có một khối đá lớn.
Tôi nhanh chóng cảm tạ Sư phụ vì đã giúp đỡ tôi trong tình huống khẩn cấp.
Cơn gió lốc cuốn đến cho tôi mảnh giấy tôi cần
Một ngày, tôi ra ngoài giảng chân tướng, nhưng quên mang theo giấy viết. Tôi cần giấy để ghi tên của mọi người vì tôi sẽ không thể nhớ tất cả tên của họ. Tôi phải làm gì đây?
Đột nhiên, vào một ngày trời nắng và lặng gió, trong không trung xuất hiện một cơn gió lốc và cuốn đến một mảnh giấy, nó rơi ngay trước chân tôi.
Tôi nhặt mảnh giấy lên và cảm tạ Sư phụ. Khi tâm của đệ tử Đại Pháp ngay chính, Sư phụ thậm chí sẽ quan tâm đến cả những điều nhỏ nhoi như vậy.
Hôm đó, tôi đã giúp hơn 40 người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản cùng các tổ chức liên đới của nó.
Cứu người bằng chính niệm
Khi tôi ở Thượng Hải, vì tôi nói tiếng phổ thông tốt, các đồng tu đã đề xuất để tôi đến phòng cảnh sát nói chuyện với các nhân viên an ninh về việc giải cứu một đồng tu.
Khi ra khỏi phòng cảnh sát, tôi lại đột nhiên quay lại, vì tôi nhớ rằng mình có hai đĩa DVD Thần Vận và tôi muốn tặng chúng cho họ.
Tôi nói với nhân viên an ninh mà tôi vừa nói chuyện rằng: “Đây là chương trình nghệ thuật hàng đầu thế giới. Tôi chỉ có hai đĩa để anh chia [cho người khác]. Hãy xem đi. Nó sẽ mang phúc lành đến cho tất cả các anh.”
Nhân viên an ninh nhanh chóng nói cảm ơn và nhận đĩa DVD.
Một lần, ở chợ, tôi đến một gian hàng bán một loạt các loại đĩa DVD. Tôi nói với các nhân viên bán hàng: “Hãy thử xem đĩa này. Đây là một chương trình nghệ thuật hàng đầu thế giới.” Tôi cho đĩa vào trong máy và mọi người xung quanh quây lại cùng tụ tập để xem.
Một cặp vợ chồng cao tuổi đã đi được một quãng xa quay lại hỏi tôi: “Đĩa DVD này giá bao nhiêu?”
Tôi nói với họ rằng: “Đĩa này hoàn toàn miễn phí.”
Họ rất vui và cảm ơn tôi.
Tất cả mọi người xung quanh cũng tranh giành nhau để lấy được một đĩa. Tôi đã phát hết tất cả đĩa DVD mà tôi có.
Một lần khác, tôi bắt xe buýt để đi làm chút việc. Có khoảng 70 đến 80 hành khách trên xe buýt. Khi xe buýt khởi hành, tôi đứng dậy và nói lớn để mọi người có thể nghe được: “Xin chào, chào tất cả các bạn! Tôi muốn chia sẻ với các bạn một đôi điều. Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công đã hồng truyền khắp thế giới. Thế giới chào đón môn tu luyện. Chỉ ở Trung Quốc, Pháp Luân Công mới bị bức hại…“
Mọi người ngồi đó im lặng, tất cả đều im lặng lắng nghe, trong khi tôi liên tục nói, cho đến khi tôi xuống điểm dừng của mình.
Bên ngoài, trời đang mưa phùn. Tôi bước xuống xe buýt, với tâm sáng và đầu ngẩng cao. Tôi cảm thấy thản nhiên và tự hào là một đệ tử Đại Pháp!
Lời kết
Thời kỳ Chính Pháp sắp kết thúc. Chúng ta cần chạy đua với thời gian để cứu người. Tôi không để ý tuổi tác của mình. Tôi làm rất nhanh. Sư phụ thấy cái tâm muốn cứu người của tôi và để tôi liên tục cảm nhận được sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Một lần, tôi bắt đầu làm bánh bao. Khi tôi gọi chồng ra bàn ăn, ông ấy đã bị sốc: “Bà đã tự làm tất cả chỉ trong nửa giờ đồng hồ sao? Thật kinh ngạc!”
Thật vậy. Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp thật phi thường. Miễn chúng ta làm tốt ba việc, chiểu theo lời dạy của Sư phụ, tin rằng Sư phụ luôn ở bên chúng ta, thần tích sẽ được triển hiện!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/11/317382.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/21/153319.html
Đăng ngày 18-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.