Bài viết của một học viên ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

Sư phụ khích lệ tôi cứu người

Tôi đã bị bắt giữ sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công và chồng tôi (không tu luyện) đã bị mất việc. Không còn cách nào để kiếm sống ở thành phố, chúng tôi đã chuyển về quê chồng ở vùng nông thôn, nơi mà chồng tôi mở một phòng khám nhỏ.

Khi ở quê, tôi cảm thấy rất cô đơn. Không có nhiều học viên ở quanh đó. Dân làng thường hay tu tập quanh phòng khám để trò chuyện, chơi bài và thậm chí còn đánh bạc. Tôi đã cố gắng nói với họ về Pháp Luân Công và cuộc bức hại đồng thời khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ nhưng họ đều không quan tâm. Đôi lúc họ thậm chí còn tranh luận với tôi.

Tôi rất thất vọng và gần như tôi đã mặc kệ họ. Sau đó tôi có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, tôi đang chạy xuống một con đường rất hẹp thì có năm hay sáu người đàn ông to lớn trông rất dữ tợn đang đuổi theo tôi. Con đường chuyển thành một đoạn dốc đổ xuống biển. Những người đàn ông đó ngày càng đuổi đến gần hơn khi tôi tới giữa đoạn dốc. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và tình thế dường như là vô vọng.

Đột nhiên tôi nhìn thấy một quý ông ngồi ở giữa đoạn dốc. Tôi chạy về phía ông ấy và hét to, “Xin hãy giúp tôi với! Họ muốn giết tôi!”

Tất cả những người đàn ông đang đuổi theo tôi đều biến mất và chỉ còn có người đàn ông đáng kính ở đó, mỉm cười với tôi. Tôi cảm nhận được lòng từ bi to lớn từ ông ấy, không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Tôi được bao bọc bởi năng lượng. Cơn hoảng loạn của tôi biến mất.

Ông ấy ân cần nói, “Sẽ ổn cả thôi.” “Con chỉ cần làm tốt phần của mình.” Ông ấy lấy từ trong túi ra một cái gói và nói, “Hãy trải những hạt giống này trên mảnh đất của mình.”

“Mảnh đất này ư? Ở đây không có mảnh đất nào cả,” tôi nghĩ. Khi ông ấy giao những hạt giống đó cho tôi, ông ấy đã vẫy tay. Ngay lập tức, một cánh đồng ruộng bậc thang rộng lớn hiện ra ngay trước mắt tôi. Người đàn ông đáng kính đó biến mất. Tôi ở lại một mình, đứng giữa cánh đồng.

Khi thức giấc, tôi nhận ra rằng người đàn ông đáng kính đó trong giấc mơ chính là Sư phụ. Tôi đã khóc. Tôi cảm thấy thật xấu hổ rằng mình đã không làm tốt và rằng Sư phụ đã phải lo lắng cho tôi. Sư phụ muôn vàn từ bi đã nhắc nhở tôi rằng tôi nên cứu độ chúng sinh.

Đánh bại tà ác

Sau giấc mơ đó, tôi đã hướng nội. Tôi cố gắng loại bỏ các tâm chấp trước của con người, phối hợp với các học viên khác và cứu nhiều người hơn nữa.

Vào năm 2013, tôi đã bị báo công an vì phân phát các tài liệu Pháp Luân Công. Khoảng 12 viên chức đã đến nhà tôi nhưng tôi không có ở đó. Chồng tôi đứng ở cửa.

Khi một viên công an cố gắng cạy cửa, chồng tôi quát lên, “Sao các ông dám chạm vào cửa nhà tôi! Trước đây chính người của các ông đã tổ chức cho họ học Pháp Luân Công. Bây giờ họ có được sức khỏe tốt qua việc tập luyện thì các ông lại cố gắng ngăn cản họ? Tại sao tôi lại nên tin các ông khi các ông nói Pháp Luân Công không tốt? Tôi nói nó là tốt đấy! Thực tế là, ngày mai tôi nghĩ tôi muốn đi Bắc Kinh và giơ biểu ngữ đề “Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Các ông định sẽ làm gì nào?”

Trước cơn phẫn nộ chính đáng của chồng tôi, giọng điệu của công an đã ngay lập tức dịu lại. Nhưng một người nói, “Chúng tôi đến đây để đưa vợ anh đi học.”

“Học cái gì?!” Chồng tôi lại quát. ” Vợ tôi tốt hay xấu là việc của tôi. Không phải việc của các ông!“

Công an chỉ đứng đó. Chồng tôi bắt đầu hỏi họ các câu hỏi, cứ như thể là anh ấy đang chất vấn bọn họ. Anh ấy muốn biết họ đến từ phòng nào.” Phòng 610,“ một công an lặng lẽ trả lời. “Ủy ban Chính trị và Pháp luật,” một người khác nói.”

Chồng tôi quát, “Năm nào các ông cũng đến đây để làm phiền tôi hàng chục lần! Sao các ông dám làm thế hả!” Anh ấy tiếp tục giáo huấn họ. “Các ông còn dám đến đây để làm phiền tôi nữa hả?” Tất cả bọn họ đều trả lời rằng không.

Một công an trông có vẻ như là người dẫn đầu nói với chồng tôi, “Có ai đó đã báo vợ anh. Chúng tôi được lệnh khám xét nhà anh và bắt cô ấy. Lần sau hãy bảo cô ấy cẩn thận hơn.” Sau đó họ bỏ đi.

Chính niệm đã mang đến sự thay đổi

Vào năm 2007, một học viên khác và tôi bắt đầu in các bài viết từ Minh Huệ Net cùng các tài liệu chân tướng ở nhà tôi. Chúng tôi đã mang một máy in từ nhà của một học viên đến nhà tôi và ban đầu tôi nghĩ việc in ấn tài liệu sẽ không quá khó.

Nhưng cái máy in làm việc rất tốt khi ở nhà cô ấy nhưng gặp rất nhiều trục trặc ở nhà tôi. Nó liên tục nhấp nháy nhưng không in. Tôi phải gọi học viên đó trợ giúp. Thỉnh thoảng cô ấy không thể sửa được nó và tôi đã phải mất đến nửa ngày để mang máy ra hiệu sửa chữa.

Mặc dù người học viên đó chưa bao giờ phàn nàn về việc giúp tôi sửa máy in hết lần này đến lần khác, tôi nhận ra có điều gì đó không đúng. Khi tôi hướng nội, tôi nhận ra rằng chiếc máy in phản ánh trạng thái tu luyện của tôi. Lần đầu tiên khi tôi mang máy in của người học viên đó về tôi đã nói với nó: “Ta xin lỗi vì đã đưa ngươi đến nơi này. Ở đây rất bụi bặm. Ở nông thôn không được tốt như ở thành phố.”

Đó có phải chính niệm hay không? Tôi hiểu: Chính xuất phát điểm thiếu chính niệm của tôi đã dẫn đến việc phát sinh vấn đề khiến lãng phí rất nhiều thời gian của tôi và cô ấy.

Sau khi tôi nhận ra điều này, tôi đã chú ý học Pháp nhiều hơn, hướng nội và đối đãi với mọi việc bằng chính niệm.

Một buổi chiều, bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp Luật ở địa phương cùng một công an đã đến nhà tôi. Tôi đang học Pháp và làm đĩa Thần Vận, có vỏ đĩa Thần Vận ở khắp nhà.

Hai người đàn ông đó đứng ngay sau tôi và tôi không có thời gian để tắt máy phô tô hay cất vỏ đĩa DVD. Ngay lập tức tôi cầu xin Sư phụ không để họ nhìn thấy vỏ đĩa và tôi đã dẫn họ sang một phòng khác. Họ đã thật sự không nhìn thấy đĩa hay vỏ đĩa. Sư phụ đã bảo hộ cho tôi!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/7/305967.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/26/149486.html

Đăng ngày 08-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share