Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12 – 10 – 2014] Hai năm trước, toàn bộ rừng trên ngọn núi phía bắc của thị trấn chúng tôi đã bị cháy trụi. Tôi còn nhớ rất rõ điều gì đã xảy ra.

Tháng 03 năm 2012, chính quyền nhận được tin rừng trên núi bị cháy. Hơn một ngàn người đã được huy động đến ngọn núi để dập lửa. Không có tiến triển gì trong hai ngày đầu tiên.

Chồng tôi (không phải là học viên) là người chỉ huy mọi người dập lửa. Vào ngày thứ ba, tôi nói chuyện với anh qua điện thoại và anh nói: “Gió rất mạnh. Bọn anh kiệt sức rồi. Chỉ còn lại một phần ba diện tích rừng. Anh không nghĩ là bọn anh có thể cứu được nó.” Tôi bảo anh là tôi có thể cầu xin sự giúp đỡ từ người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, người mà các học viên vẫn gọi là Sư phụ, nhưng anh phải có đức tin. Anh đồng ý.

Tôi cúp máy và bắt đầu cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau khi ngồi đả tọa được một lúc, tôi nghe thấy tiếng gió thổi. Tôi nhìn ra ngoài, nhưng không thấy có mưa đến. Rồi tôi bắt đầu phát chính niệm. Khi phát chính niệm xong, tôi lại quan sát bên ngoài và thấy nhiều lá trên mặt đất, nhưng vẫn không có dấu hiệu của mưa.

Vào khoảng năm giờ chiều, chồng tôi gọi điện và hỏi ở nhà trời có đang mưa không. Nhà của tôi cách nơi xảy ra hỏa hoạn hơn 15 dặm. Tôi bảo anh là không có. Anh kể rằng một cơn mưa rào lớn trên núi đã giúp dập tắt ngọn lửa. Tôi thật sự mừng khi nghe điều này và bảo anh nên bày tỏ lòng biết ơn đến Sư phụ khi trở về nhà. Anh nói anh chắc chắn sẽ làm vậy.

Sau khi về đến nhà và cảm ơn Sư phụ đã giúp đỡ, chồng tôi kể rằng trên đường đi lên ngọn núi vào sáng ngày hôm đó, anh đã nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Anh tin rằng đây là nguyên do thật sự khiến cơn mưa xuất hiện. Lúc đó, chủ tịch của thị trấn cũng đang ở trên núi bảo chồng tôi rằng nếu anh đến vào ngày hôm qua thì ngọn lửa có thể đã được dập tắt sớm hơn một ngày. Chồng tôi đã không nói với thị trưởng về nguyên nhân thật sự của cơn mưa.

Tôi đã đề nghị chồng tôi kể cho tôi tất cả mọi thứ mà anh biết và những thiệt hại chính xác để tôi có thể viết bài, nhưng anh không nói gì. Trước đó, anh đã bị cấp trên chỉ trích kịch liệt vì không ngăn tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và để tôi đi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cảnh báo rằng nếu anh không nói ra sự thật đằng sau sự xuất hiện của cơn mưa, anh sẽ không được các vị Thần bảo hộ nữa. Ngoài ra, ngọn lửa có thể cháy trở lại. Anh chỉ yên lặng lắng nghe. Anh không biết phải làm thế nào để đối phó với áp lực từ cấp trên của anh, một đảng viên trung thành của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Ngày hôm sau, ngọn lửa trên núi cháy trở lại. Mọi người bảo nhau lên núi để dập lửa. Nhiều người than phiền, trong đó một vài người cao tuổi nói: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Các quan chức hẳn đã làm điều gì sai trái nên mới bị vậy.” Chồng tôi hiểu điều gì đã xảy ra, nhưng anh không dám nói sự thật và không thể cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Anh trở lại ngọn núi để chiến đấu với ngọn lửa thêm ba ngày. Cuối cùng, toàn bộ diện tích rừng trên núi đã bị cháy rụi.

Hôm nay, tôi hỏi chồng tôi về báo cáo chân thực của sự việc. Anh đồng ý. Anh nói: “Chiến đấu với ngọn lửa trong một tuần đòi hỏi khá nhiều nhân lực, công cụ và tiền bạc. Hàng trăm héc-ta rừng đã bị mất. Đúng là một thảm họa.”

Lửa có thể được dập tắt hay cháy lại. Điều đó tùy thuộc vào tâm của chúng ta!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/15/297631.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/12/146344.html

Đăng ngày 05-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share