Bài viết của một học viên từ Quảng Tây
[MINH HUỆ 27-09-2014 ] Là bác sĩ làm việc tại một bệnh viện lớn, tôi nghĩ mình đã có kiến thức toàn diện về y học hiện đại, về cả nguyên nhân, cơ chế, phương pháp điều trị và chẩn đoán bệnh. Bất cứ khi nào đứng trước một căn bệnh, tôi có một quan niệm vững chắc, tin rằng nó là bệnh này hay bệnh kia, và chúng ta nên điều trị nó theo cách này hay cách khác, nếu không thì hậu quả sẽ là abc…
Tôi vẫn truy cầu những điều tốt đẹp trong cuộc sống, tháng Hai vừa rồi, tôi đã bị cựu thế lực dùi vào sơ hở. Tôi chỉ nghĩ về việc làm thế nào đổi một chiếc xe hơi tốt hơn, khi thấy một đợt phân phối tốt tại cửa hàng (tôi đã có một chiếc xe khá tốt, chỉ muốn có một chiếc sành điệu hơn).
Sáng hôm sau, khi đang đánh răng, tôi phát hiện ra rằng mình không thể ngậm chặt miệng lại, nó đã bị hở! Ngay lập tức tôi ngộ ra rằng mình đã có sơ hở trong tu luyện. Tôi không tinh tấn, không tập trung học Pháp. Tôi truy cầu nhiều thứ tại nhân gian, với tâm an dật, hiển thị, và thụ lợi.
Lúc đầu tôi nghĩ rằng vấn đề môi của mình là triệu chứng liệt nửa miệng, nhưng sau đó tôi ngộ ra rằng là một người tu luyện không nên nghĩ như vậy. Ngay lập tức tôi quyết định từ bỏ việc đổi xe hơi, loại bỏ hết thảy những quan niệm của người thường, và phát chính niệm phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực, bước đi thật tốt trên con đường Sư phụ đã an bài.
Tôi chính lại những ý niệm của mình và hành động với chính niệm, nhưng các triệu chứng đó không thuyên giảm mà trở nên tệ hơn. Cùng với cái miệng hở, mắt trái của tôi bị chảy nước, và đầu bị lắc lư. Tôi từng bị một chiếc răng sâu, và tự hỏi phải chăng đó là nguyên nhân, (Sư phụ giảng trong Pháp rằng bệnh bệnh tật của học viên chân tu đã được loại bỏ tận gốc. Điều này cho thấy thể ngộ của tôi về Pháp còn rất nông cạn).
Lo lắng rằng mình bị một số bệnh nghiêm trọng càng tăng lên, thậm chí tôi nghĩ rằng nếu mình không điều trị ngay, có thể sẽ dẫn đến đến hậu quả, và mình có thể sẽ không bao giờ hồi phục. Tôi sợ nó sẽ ảnh hưởng đến diện mạo của mình … Sau đó tâm lo sợ của tôi nổi lên, và tất nhiên bệnh tình cũng trở nên nặng hơn. Tôi đã tu trong nhiều năm, bệnh viêm gan B khó chữa nhất đã được tiêu trừ, vậy làm sao tôi có thể vẫn bị bệnh chứ? Sau đó tôi ngộ ra rằng chính tâm lo sợ và những ý niệm của mình đã chiêu mời nó.
Tôi đã phát tâm sợ hãi khi đối mặt với nghiệp bệnh. Tôi đã học rất nhiều về y học, và nó đã hình thành những quan niệm mạnh mẽ. Những quan niệm đang lèo lái tư tưởng của tôi, làm cho chủ nguyên thần của tôi bị u mê. Tôi đã dùng quan niệm của người thường để đánh giá sự việc, nó là nguyên nhân tạo ra nghiệp bệnh theo như pháp của tầng thứ người thường.
Tôi đọc một bài viết trên Minh Huệ, về một đồng tu là nông dân. Ông thấy có nhiều sâu trên rau. Nếu là một người thường, ông có thể bắt đầu dùng thuốc trừ sâu ngay. Người đồng tu nghĩ rằng dùng thuốc trừ sâu là một hình thức sát sinh. Vì vậy, ông nói chuyện với chúng và từ bi giải quyết vấn đề. Sâu bọ đã bỏ đi và rau của ông lại tươi tốt trở lại.
Có một đồng tu bị lỡ mất mùa trồng trọt vì ông bận làm công việc liên quan đến Đại Pháp. Sau đó khi ông gieo hạt trên cánh đồng này, cây bị vàng úa và còi cọc. Những người khác cho rằng cánh đồng này sẽ mất mùa, nhưng năm đó ông có một vụ thu hoạch lớn, với sản lượng cao hơn những người khác. Điều đó hoàn toàn ngược với quan niệm của người thường.
Thông qua học Pháp liên tục, tôi đã ngộ ra rằng mình bị hạn chế quá nhiều bởi kiến thức có được tại nhân gian. Tôi quá tự tin về kiến thức y học của mình, và cảm thấy có thể giải quyết được các khổ nạn. Tôi đã ôm giữ những quan niệm cố hữu và không thể đột phá. Dựa vào phát chính niệm là không đủ.
Tôi ngộ ra rằng điều quan trọng nhất là đề cao dựa trên Pháp, và học Pháp nhiều hơn. Đây là cách duy nhất. Khi ngộ ra vấn đề này, đột nhiên mắt trái của tôi ngừng chảy nước mắt, và cái miệng dần dần khép lại. Bốn, năm ngày sau, tôi hoàn toàn bình phục. Điều đó thật kinh ngạc.
Tôi chia sẻ trải nghiệm của mình với các đồng nghiệp. Tất cả đều thấy sửng sốt. Tất nhiên, nếu một người thường không trị bệnh này nhanh chóng, anh ta có thể cần điều trị y tế. Ngay cả khi người thường được điều trị kịp thời, sẽ mất ít nhất hai hoặc ba tuần để hồi phục. Nhưng với những người tu luyện, không cần đến thuốc hoặc tiêm, có thể phục hồi hoàn toàn một cách nhanh chóng. Phải chăng điều này minh chứng rằng Phật Pháp là một khoa học cao siêu hơn?
Từ bài học này, tôi hy vọng rằng các học viên những người rất am hiểu trong lĩnh vực nào đó, cố gắng đột phá quan niệm của mình khi phải đối mặt với khổ nạn tương tự. Người đó nên dùng Pháp để đo lường mọi việc, làm thước đo chính mình. Chúng ta không nên để ý niệm người thường ngăn cản chúng ta vượt qua các khảo nghiệm. Xin vui lòng chỉ ra những thiếu sót.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/27/298211.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/7/146277.html
Đăng ngày 03-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.