Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 25-08-2014] Tôi là một học viên ở vùng quê, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 01 năm 2007. Tôi gần như đã ngừng tu luyện vào năm 2009 bởi tôi không có được nền tảng vững vàng của việc học Pháp trong những năm đầu tu luyện. Sau đó, Sư phụ đã dùng tâm đại từ bi của Ngài để liên tục điểm hóa cho tôi và thức tỉnh tôi khỏi những vướng mắc của bản thân.
Tôi muốn báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu về việc tu luyện của tôi trong hai năm qua. Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ giúp.
Pháp khí không phải là “tang chứng”
Người điều phối trong vùng nhờ tôi tạm giữ một số thiết bị văn phòng và vật tư tại nhà trong thời gian một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng được thiết lập. Tôi cảm thấy không thoải mái về điều đó, nhưng vẫn đồng ý vì dù sao tôi cũng chỉ phải giữ chúng trong một thời gian ngắn.
Sau đó vài ngày, người điều phối thông báo với tôi rằng cô ấy sẽ phải để các thiết bị đó ở nhà tôi lâu hơn. Hôm đó, tôi cảm thấy một áp lực rất lớn. Người chồng không tu luyện của tôi còn nói: “Hãy nhìn tất cả những thứ này! Ai có nhiều đồ hơn em không? Nếu chúng ta bị [cảnh sát] lục soát thì sao?“
Tôi rất sợ bị đàn áp, vì cha tôi, cũng là một học viên, trước đây đã từng bị bắt giữ bất hợp pháp. Vì thế, tôi nên xử lý vấn đề này như thế nào?
Tôi tự hỏi bản thân: “Tại sao mình lại sợ?” Thiết bị này sẽ dùng để sản xuất những thứ chân chính. Đây là Pháp khí cứu người. Tại sao mình phải sợ hãi? Bên cạnh đó, Sư phụ chắc chắn sẽ bảo vệ chúng ta khi tư tưởng của chúng ta chính. Vì vậy, có gì mà phải sợ?” Tôi cảm thấy dễ chịu hơn sau khi nghĩ theo cách này.
Kể từ đó, tôi duy trì suy nghĩ này: “Đây là Pháp khí cứu người. Chúng không phải là “tang chứng” để tà ác bức hại tôi. Cuộc đàn áp không thể đụng đến tôi. Tôi cũng có thể sử dụng những công cụ này để lập một điểm sản xuất tại nhà.”
Tôi càng tinh tấn bao nhiêu, chồng tôi càng vui bấy nhiêu
Vợ chồng tôi quản lý một cơ sở kinh doanh nhỏ tại nhà. Trước kia, anh ấy thường không vui khi các học viên đến nhà, vì anh cảm thấy rằng điều này cản trở công việc của chúng tôi. Tôi cũng có những suy nghĩ tương tự, như công việc kinh doanh của gia đình không thể thiếu tôi; con tôi còn quá nhỏ và cần sự chăm sóc của tôi; tôi đang in các tài liệu giảng chân tướng tại nhà, v.v. Vì vậy, tôi chỉ muốn ở nhà chứ không muốn tham gia các hoạt động khác cùng với đồng tu.
Một buổi sáng tháng 08 năm 2013, tôi học thuộc bài “Chân tu” của Sư phụ. Sư phụ từ bi đã nhìn thấy tâm mong muốn tinh tấn của tôi và an bài cho tôi tham dự một buổi chia sẻ kinh nghiệm trong quận.
Trong buổi chia sẻ, có một học viên đã nói về việc thay đổi quan niệm người thường và phản đối cuộc đàn áp. Tôi đã thức tỉnh khi nghe điều này: “Có những học viên không thể tinh tấn vì can nhiễu từ gia đình; điều gì sẽ xảy ra với gia đình của họ khi Chính Pháp đến thế giới con người?”
Chồng tôi thường không vui khi tôi tham dự các hạng mục chứng thực Pháp, và tôi cũng đồng ý với anh ấy. Tôi sớm nhận ra rằng, tôi đang thật sự làm hại anh và tương lai của anh! Gia đình của tôi và tôi ở đây là vì Pháp, vì vậy, tôi phải thay đổi quan niệm của mình. Tôi bắt đầu hình thành một suy nghĩ kiên định: “Tôi càng tinh tấn bao nhiêu, chồng tôi càng vui bấy nhiêu!”
Buổi chia sẻ kinh nghiệm kết thúc vào buổi chiều sau khi chuyến xe buýt cuối cùng về đến khu vực của tôi đã rời đi. Một vài học viên muốn lái xe đến thị trấn của tôi để tiếp tục chia sẻ ở đó. Họ hỏi liệu chúng tôi có thể tập trung tại nhà tôi hay không.
Chưa bao giờ có nhiều học viên đến chỗ tôi cùng một lúc như vậy. Nhưng hôm đó tôi đã loại bỏ được rất nhiều chấp trước. Tôi gọi cho chồng mình và hỏi: “Con có khóc không anh?” Anh ấy trả lời không. Tôi bảo anh: “Anh hãy dọn dẹp nhà cửa nhé.” Anh ấy hiểu rằng các học viên đang đến và sẵn lòng đồng ý. Không hề có dấu hiệu không vui nào trong giọng nói của anh ấy.
Lúc chúng tôi về đến nhà, chồng tôi đã niềm nở chào các học viên. Anh ấy đã trông con giúp tôi và không càu nhàu khi các học viên ở lại đến tận 11 giờ đêm.
Vào những ngày sau đó, tôi thường vừa trông con vừa làm việc nhà. Chồng tôi luôn nói: “Đi nhanh đi” khi các học viên đến nhà của chúng tôi để mời tôi tham gia cùng với họ. Sau đó, anh ấy tự mình trông con và làm các việc vặt.
Thông thường, tôi rất bận và quên cả ăn trưa, nên cũng không làm cơm cho chồng. Anh ấy vẫn vui vẻ mặc dù anh phải ăn thức ăn thừa từ hôm trước. Tôi ngạc nhiên khi thấy việc thay đổi quan niệm của mình đã mang đến một sự thay đổi lớn như vậy ở anh. Sư phụ giảng:
“Tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Thay đổi căn bản xuất phát từ một niệm
Nhiều học viên đã bị bắt giữ hồi cuối tháng 09 năm 2013. Người ta đồn rằng điện thoại của nhiều học viên đang bị theo dõi và vì điều này, các học viên không biết phải liên lạc với nhau thế nào.
Sau đó, nhiều học viên trong vùng của tôi trở nên bận rộn với việc thu hoạch bắp và thậm chí còn không luyện công. Một học viên đã nói: “Mọi người không còn chính niệm nữa rồi, giờ họ chỉ nghĩ về bắp mà thôi.” Tôi cảm thấy lo lắng và bất lực về các đồng tu của mình.
Một đêm khi gia đình của tôi đã lên giường đi ngủ, tôi ngồi trong thế kiết già và nghĩ về các đồng tu, tự hỏi mình nên làm gì để giúp họ quay lại đúng đường.
Tôi nhớ Sư phụ từng giảng rằng chúng ta phải luôn hướng nội, vì thế tôi nhìn lại những gì mà mình đã làm cho các học viên. Tôi chẳng làm gì cả. Trước kia, tôi có thói quen “chờ và phụ thuộc” vào người điều phối.
Đúng lúc đó, trong đầu tôi phát ra một năng lượng mạnh mẽ và một giọng nói kiên quyết: “Sư phụ, con phải theo Ngài trở về nhà! Từ nay, con sẽ cố hết sức để làm những điều có ích cho chỉnh thể.”
Giọng nói đó khiến tôi sửng sốt. Đó là một lời thề. Có lẽ suy nghĩ đó xuất ra từ bản ngã chân chính của tôi hoặc có thể Sư phụ đang cho tôi thấy thệ nguyện tiền sử của mình. Tôi nói một cách chắc chắn trong tâm mình rằng: “Thưa Sư phụ, con đã hứa, nhất định con sẽ thực hiện!”
Kể từ đó, Sư phụ không ngừng điểm hóa cho tôi:
1. Cắt đứt mọi quan hệ với cựu thế lực
Ngày hôm sau, tâm trí tôi đang trống rỗng thì một ý nghĩ rõ ràng chợt lóe lên: cắt đứt mọi quan hệ với cựu thế lực. Vì thế, tôi ngồi kiết già và phát ra một ý niệm mạnh mẽ: “Nghe này, cựu thế lực! Từ giờ trở đi, tôi phải cắt đứt mọi quan hệ với các người! Cho dù tôi đã tu luyện thế nào, các người không có quyền can nhiễu. Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ sẽ chăm sóc cho tôi!”
Sau đó, tôi cảm thấy rất tỉnh táo và nhớ lại Pháp của Sư phụ:
“Nhất lộ Chính Pháp phách thiên cái
Bất chính nhi phụ toàn đào thải.” (Chính Pháp, Hồng Ngâm III)
Diễn nghĩa:
“Một đường Chính Pháp thẳng lên đỉnh trời
Những thứ bất chính mà còn [gây tác dụng] phụ [diện] thì toàn bộ bị đào thải” (Chính Pháp, Hồng Ngâm III)
Bây giờ tôi đã hiểu: Bất kỳ suy nghĩ hay hành động tiêu cực nào có liên quan đến cựu thế lực sẽ bị vũ trụ loại bỏ trong Chính Pháp. Trước đây, tâm trí tôi đầy những suy nghĩ tiêu cực như: “Mình tu luyện không được tốt. Liệu mình có thể trở về nhà được không?” Tôi luôn xem những suy nghĩ tiêu cực này là chính mình và không thể phân biệt chúng với con người thật của mình. Tôi sống cùng những suy nghĩ tiêu cực này và bị chúng chi phối. Nếu vậy, làm sao trạng thái tu luyện của tôi có thể tốt được. Tôi hiểu rằng mình phải bắt giữ và loại bỏ bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào ngay khi chúng xuất hiện.
2. Tường lửa không nên tồn tại
Tâm trí tôi trở nên minh bạch sau khi tôi cắt đứt mọi quan hệ với cựu thế lực. Tôi ngồi trước màn hình máy tính, chuẩn bị lên mạng và tự hỏi: “Mình có thể vào mạng lần này được không?” Một niệm rõ ràng xuất hiện trong đầu tôi: “Tường lửa không nên tồn tại!”
Tôi lập tức nhận ra: Mạng internet không nên ngăn chặn thông tin tự do. Ngay cả từ quan điểm của pháp luật và các nguyên tắc đạo đức trong thế giới con người, điều này là không hợp lý và không nên tồn tại – trang web thần thánh của chúng ta không nên bị chặn!
Tôi cắm thẻ Internet vào và bật phần mềm vượt tường lửa Freegate. Nó hiện ra dòng chữ không tìm thấy máy chủ. Tôi nói với chính niệm mạnh mẽ: “Làm sao lại không tìm thấy được máy chủ! Chuyện này không được phép! Hãy kết nối!” Kết quả là, nó đã kết nối ngay lập tức!
Kể từ đó, lúc nào tôi cũng có thể vào mạng thông suốt. Khái niệm “các dịp nhạy cảm” (thời điểm phong tỏa internet trở nên chặt chẽ hơn) đã biến mất khỏi đầu tôi.
Không giống như trước, bây giờ tôi tu luyện chiểu theo các Pháp lý chân chính mà Sư phụ dạy: “hoàn toàn phủ định hết thảy của cựu thế lực!“ (Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây ở Mỹ Quốc vào tiết Nguyên Tiêu, 2003)
3. Giám sát điện thoại không nên tồn tại
Tôi không còn chán nản hay thất vọng nữa. Tôi sẽ làm những việc mà tôi cảm thấy mang lại lợi ích cho chỉnh thể.
Dưới sự an bài của Sư phụ, một học viên và tôi đã đi đến một ngôi làng xa xôi để giúp cho một học viên khác đang bị bức hại nặng nề dưới hình thức nghiệp bệnh.
Sau đó, người học viên địa phương đã gọi điện cho các học viên khác và nói: “Hai đệ tử Đại Pháp đã có mặt ở đây. Hãy đến để cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm.” Tôi lặng người một lúc khi nghe thấy từ “đệ tử Đại Pháp” và nghĩ đến việc ngăn vị học viên này ngay lập tức: “Đừng nói những từ nhạy cảm này trên điện thoại!”
Nhưng có một giọng nói vang lên trong đầu tôi: “Từ nhạy cảm là gì?” Tôi nghĩ: “Đúng vậy! ‘đệ tử Đại Pháp’ là từ thiêng liêng và đẹp nhất. Có gì mà phải sợ?”
Lúc đó, một ý niệm rõ ràng nổi lên: “Giám sát điện thoại không nên tồn tại.” Tôi lập tức hiểu rằng cái gọi là “giám sát điện thoại’ nên được gọi là “nghe lén bất hợp pháp”. Ngay cả từ phương diện luật pháp trong thế giới con người, điều này là xâm phạm quyền riêng tư của công dân.
Sau khi ngộ được điều này, chấp trước sợ hãi liên quan đến điện thoại di động của tôi đã biến mất.
Tuy nhiên, tôi vẫn nhạy cảm với lo lắng của các học viên khác và quyết định cả hai sẽ không mang theo điện thoại, hoặc tôi sẽ tháo pin khi nói chuyện với các học viên khác.
4. Trạng thái của một vị Thần
Sư phụ giảng:
“Chư vị lên ngay trực tiếp tu luyện tại cao tầng.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Vậy, trạng thái của một vị Thần là gì? Pháp của Sư phụ lập tức triển hiện trong đầu tôi:
“Từ bi thị thần vĩnh hằng đích trạng thái” (Vi hà cự tuyệt? – Hồng Ngâm III)
Diễn nghĩa:
“Từ bi là trạng thái vĩnh viễn của Thần” (Vì sao cự tuyệt? – Hồng Ngâm III)
“Từ Bi là năng lượng rất to lớn, là năng lượng của Chính Thần.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])
Một trường năng lượng mạnh mẽ bao phủ toàn thân tôi khi tôi nghĩ về những đoạn Pháp này. Tôi không thể mô tả được cảm giác đẹp đẽ, tươi sáng và ấm áp đó. Tôi biết rằng tôi đã ngộ đúng và Sư phụ đang động viên tôi. Tôi bất chợt cảm thấy cao lớn khi tôi đứng dậy. Cơ thể tôi dường như bay lên và tôi phải cố giữ chặt chân mình trên mặt đất.
Kể từ đó, rất nhiều chấp trước của tôi đã biến mất và tôi có thể học Pháp với tâm thanh tịnh. Khi phát chính niệm, tôi cảm nhận thấy một trường năng lượng mạnh mẽ. Tôi từng cãi nhau với những người nhà không tu luyện của tôi về các vấn đề tầm thường, nhưng bây giờ, những vấn đề này không còn chạm được đến tâm tôi nữa.
Một câu nói thường phát ra trong đầu tôi: “Tôi không muốn bất cứ thứ gì ngoài Đại Pháp; tôi không muốn bất cứ ai ngoài Sư phụ; tôi không có gì ngoài từ bi.”
Từ “chi phí phát sinh” đến chi phí thông thường
Để in tài liệu giảng chân tướng cần phải có tiền. Người điều phối cung cấp tiền cho điểm sản xuất của tôi và cả những điểm sản xuất tài liệu khác. Tôi đã nhận thức được áp lực tài chính của người điều phối, vì thế tôi cố gắng sử dụng tiền của mình để mua vật tư.
Tôi có một cái túi nhỏ để đựng tiền cho điểm sản xuất tài liệu. Sau khi mua vật liệu, tôi lại bổ sung tiền vào đấy. Mặc dù chồng tôi biết rằng tôi đã bỏ tiền vào túi, nhưng anh ấy vẫn hỏi: “Tại sao anh không thấy chiếc túi này vơi đi?” Tôi đáp: “Tài nguyên của Đại Pháp là vô tận và luôn luôn có sẵn để sử dụng.” Anh ấy nói: “Anh ước tính em đã chi ít nhất 5 đến 6 ngàn nhân dân tệ để mua vật tư. Có phải vậy không?“ Tôi bình tĩnh đáp: “Em không theo dõi nó chặt chẽ đến vậy, nhưng cũng vào khoảng đó.” Sau đó anh ấy không nói thêm bất cứ điều gì.
Vài ngày sau, khi tôi nghĩ tới cảnh người chồng chăm chỉ của mình đã phải miễn cưởng chi tiền cho khoản thức ăn và quần áo, tôi cảm thấy có chút mắc nợ. Nhưng nghĩ lại, tại sao tôi lại cảm thấy mắc nợ? Có phải tôi nghĩ rằng chi tiêu vào những thứ hàng ngày là chi phí thông thường, trong khi chi tiêu cho tài liệu Đại Pháp là chi phí phát sinh? Đại Pháp là nền tảng để tất cả chúng sinh tồn tại. Làm thế nào tôi có thể đền đáp Sư phụ và Đại Pháp? Nếu tôi dành một ít tiền cho Đại Pháp thì đã sao?
Tôi đã thay đổi những quan niệm của mình: Chi tiền cho Đại Pháp không phải là “chi phí phát sinh”. Trên thực tế, nó là chi phí thông thường và là quan trọng nhất.
Kể từ đó, chồng tôi không bao giờ nói về việc tôi dùng tiền cho Đại Pháp.
So với năm trước, trong năm 2013, tôi đã dành nhiều thời gian cho các dự án Đại Pháp và dĩ nhiên dành ít thời gian cho công việc kinh doanh của chúng tôi. Ngoài ra, cửa hàng của chúng tôi đã ngưng bán một vài sản phẩm nhất định để tiết kiệm thời gian, cộng với việc con gái lớn của tôi đã được nhận vào một trường chuyên và phải chi thêm 20 ngàn nhân dân tệ. Đáng lẽ gia đình của chúng tôi phải cảm thấy căng thẳng về tài chính.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ gì về tình trạng tài chính của chúng tôi. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ nhận được phúc lành nhờ tu luyện Đại Pháp. Kết quả là, tôi không phải quá tằn tiện, nhưng chúng tôi vẫn còn khá nhiều tiền.
Kết luận
Mỗi tầng thứ trong tu luyện là kết quả của một thay đổi trong quan niệm của chúng ta.
Sư phụ giảng:
“Trong thiên thể tại cao tầng, các thế giới và sinh mệnh của các Đại Giác là được sản sinh từ trong chính Pháp lý hoặc từ tu luyện trong chính Pháp lý mà viên mãn. Hết thảy những thứ của họ đều phù hợp với chính Pháp lý.” (Đại Pháp viên dung, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi sẽ làm theo những Pháp lý chân chính mà Sư phụ dạy và tu luyện kiên định để xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/25/296379.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/29/3494.html
Đăng ngày 01-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.