Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-08-2014] Một đồng tu 70 tuổi chuyển đến sống ở tầng dưới trong tòa nhà của tôi cách đây 03 năm. Lúc đó tôi không biết bà ấy. Một buổi tối tháng 6 năm ngoái, tôi đi ngang qua bà để lên gác và bà đã hỏi tôi: “Cô vừa mới đi học Pháp về đấy à?” Do vậy tôi đã hỏi bà ấy: “Chị có tu luyện không?” Bà cười với tôi khi nói “Có”. Tôi mời bà đến nhà tôi. Sau đó chồng bà đi ra ngoài và bà nhanh chóng ngừng nói chuyện và quay vào nhà.

Tôi gặp lại bà hai ngày sau đó. Lúc đó bà kể cho tôi nghe bà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Sau khi cuộc bức hại diễn ra, chồng bà không ủng hộ, vì thế bà đã không tu luyện tinh tấn, và thường theo chồng ra ngoài thành phố để làm việc. Bà vẫn liên lạc với một vài học viên, và thỉnh thoảng luyện công và học Pháp. Bà chỉ có các bài giảng mới của Sư phụ đã được xuất bản trước năm 2005. Bà nói rằng bà luôn có Sư phụ và Đại Pháp ở trong tâm. Một người hàng xóm đã nói với bà rằng tôi là một học viên.

Sư phụ đã nói:

“bởi vì trên con đường tu luyện này của chư vị không có việc ngẫu nhiên nào cả.” (Giảng Pháp tại Manhattan”).

Tôi biết rằng chính Sư phụ đã an bài cho bà đến sống trong tòa nhà của tôi, để chúng tôi có thể tu luyện và thăng tiến cùng nhau. Sau đó tôi đã giúp bà tìm các kinh văn mới của Sư phụ, và cho bà mượn một số kinh văn mà tôi có. Bà không có đầu đĩa DVD, do đó khi tôi nghe nói một đồng tu có dư một cái, tôi đã mua cho bà ấy. Chồng tôi nhìn thấy nó và nhận xét rằng tôi đã có một cái, nên có lẽ tôi sẽ đưa nó cho người nào chưa có. Tôi đã vui mừng vì thái độ của chồng tôi. Tôi biết rằng chính Sư phụ đang khích lệ tôi đưa nó cho vị học viên ở tầng dưới.

Tôi mang đầu đĩa DVD đến cho bà ấy ngay lập tức. Bà ấy đã dùng nó để bắt kịp việc tu luyện bằng cách xem các video bài giảng Pháp, Cửu Bình và xem đĩa DVD Thần Vận, v.v…

Tâm sợ hãi của tôi bắt đầu nổi lên

Tôi bắt đầu học Pháp tại nhà, và học viên này đã đến học cùng tôi và có nhiều cải thiện đáng kể. Bà cũng bắt đầu đọc báo Minh Huệ, và sử dụng các tờ tiền có nội dung giảng chân tướng trên đó để chứng thực Pháp. Khi bà đi dạo vào buổi tối cùng chồng, bà sẽ phát các đĩa DVD giảng chân tướng và các tờ rơi.

Tôi phải thừa nhận là tôi bắt đầu thấy lo sợ rằng người học viên này sẽ bị tà ác lợi dụng sơ hở. Bà đã không tu luyện trong nhiều năm, và bây giờ bà đang phát các tài liệu giảng chân tướng lấy từ nhà tôi. Trong dịp Tết Nguyên Đán, bà đã đổi 20 tờ tiền có in thông tin giảng chân tướng với mệnh giá 10 Nhân dân Tệ mỗi tờ. Bà nói rằng sẽ trao các tờ tiền giảng chân tướng này như là quà mừng tuổi cho cháu trai của bà. Sau khi nghe bà kể, tôi nhận ra điều này và tự hỏi liệu đó có phải là việc nên làm hay không. Tôi nói với bà về lo ngại của tôi và bà ngay lập tức nói rằng bà sẽ không đưa những tờ tiền giảng chân tướng cho cháu trai của bà nữa. Sư phụ đã giảng:

“Không có tâm nào hết, không chấp trước gì cả, [thì] tu được nhanh, đề cao sẽ nhanh, ma nạn sẽ ít.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2004”)

Sau đó tôi nhận ra rằng bà có một tâm thuần khiết khi chứng thực Pháp và là một việc tốt. Tuy nhiên, tôi đã dùng những đánh giá của mình để nói với bà điều gì nên làm và điều gì không nên làm. Điều này phải chăng đã cho thấy tâm sợ hãi của tôi? Có phải nó là do chấp trước của bản thân tôi và do tâm ích kỷ gây ra chăng?

Bây giờ tôi đã nhận ra rằng tôi không nên ngăn bà đưa các tờ tiền giảng chân tướng cho cháu trai của bà. Nếu cháu trai bà có duyên được biết sự thật và có thái độ tốt với Đại Pháp, đó chẳng phải là một việc tốt hay sao? Tôi sợ điều gì vậy? Đặc biệt là khi Sư phụ thấy được tâm hoàn toàn thuần khiết của bà ấy, Sư phụ sẽ bảo vệ bà. Hành động của tôi không ở trong Pháp. Tôi có thể thấy rõ tâm bảo vệ bản thân của tôi thật mạnh.

Bà gặp khó khăn trong việc phát chính niệm vào 4 thời điểm toàn cầu. Bà cũng sợ phát chính niệm tại nhà vì sợ rằng chồng bà sẽ phá rối. Thay vì hiểu và hỗ trợ bà, tôi lại phàn nàn bà. Tôi hỏi bà ấy: “Nếu chị không dám phát chính niệm ở nhà, thì tu luyện có ý nghĩa gì với chị?” Tôi không thể hiểu được bà ấy. Một lần khi bà ấy bỏ lỡ buổi học Pháp, tôi hỏi bà ấy tại sao. Bà nói rằng người hàng xóm sang nhờ bà tới nhà cô ấy để uốn tóc cho cô ấy. Nghe thấy thế, tôi đã rất khó chịu. Tôi nói: “Học Pháp là quan trọng và chỉ có 3 lần một tuần, chị không thể uốn tóc cho cô ấy vào lúc khác được à?”

Tâm hướng ngoại của tôi

Nhóm học Pháp của chúng tôi học từ 9 giờ sáng đến 12 giờ 30 phút trưa. Chúng tôi cũng phát chính niệm bốn lần, và học một bài trong Chuyển Pháp Luân. Nhưng bà phải rời đi ngay trước 11 giờ sáng, trong khi chúng tôi phát chính niệm. Bà cần về nhà và nấu ăn cho chồng. Sâu trong tâm, tôi không hài lòng về điều này, tôi cảm thấy bà ấy không đủ tinh tấn. Tôi phàn nàn nhiều về bà. Tôi không hướng nội, tôi tiếp tục hướng ngoại, tìm lỗi của người khác.

Sau khi tôi ca thán bà ấy đã dùng thời gian học Pháp để uốn tóc, bà lại không đến học 2 lần nữa. Khi tôi tới nhà bà và gõ cửa, không có ai trả lời. Sau đó tôi nghe một học viên khác nói rằng bà ra ngoài thành phố cùng chồng đi du lịch, và rằng họ sẽ đi trong một thời gian. Tôi cảm thấy bị tổn thương vì rằng bà ấy thậm chí không nói lời chào tôi trước khi có chuyến đi dài như vậy. Tôi đã khóc và buồn trong nhiều ngày.

Làm sao điều này lại xảy ra? Các học viên ở nhóm học Pháp đã nhắc nhở tôi hãy hành động theo Pháp và hướng nội. Sư phụ đã giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế ở Washington DC 2009”)

Do đó, tôi bắt đầu hướng nội. Ngay khi tôi phát hiện ra một chấp trước, tôi sẽ viết nó vào một quyển vở. Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến người học viên này, tôi sẽ hướng nội. Tôi biết rằng chính Sư phụ đã giúp tôi bằng cách an bài cơ hội này cho tôi, tôi cần tiếp tục hướng nội và tìm ra gốc rễ của mọi chấp trước. Trong tháng tiếp theo, tôi tiếp tục hướng nội và phát hiện ra hơn 20 chấp trước.

Phát hiện ra chấp trước vào tự ngã

Đây là những chấp trước đã đang cản trở tôi thăng tiến. Tôi đã khóc nhiều lần, khi tôi nhận ra rằng tôi đã không tinh tấn và có quá nhiều chấp trước, đặc biệt là chấp trước vào tự ngã. Tôi nghĩ rằng tôi chăm lo cho bà ấy quá nhiều, nhưng bà ấy không báo đáp gì cho tôi. Đó không phải vì bà không muốn nói với tôi, mà bà đang tránh mặt tôi vì bà sợ tôi sẽ tìm thấy lỗi ở bà. Sư phụ nói:

“ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!” (“Thanh tỉnh” trong Tinh tấn yếu chỉ)

Nhớ lại quãng thời gian chúng tôi tu luyện cùng nhau, nhiều chấp trước đã bộc lộ. Tôi đã phát chính niệm hàng ngày. Sau hơn một tháng, tôi đã có thể ngừng nghĩ về các việc của học viên này, và cuối cùng tôi đã bình tĩnh lại.

Một vài ngày trước, tôi đã nghĩ: “Không phải sẽ tốt hay sao nếu bà ấy không trở lại, vì nó sẽ khiến mình không phải lo lắng cho bà ấy và giúp đỡ bà ấy nữa.” Sau khi tôi hướng nội, tôi phát hiện ra sự thật là tôi đã không thanh trừ tâm ích kỷ một cách triệt để. Bây giờ tôi đang chờ bà ấy trở về để chúng tôi có thể cùng nhau tu luyện và thăng tiến.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/29/2736.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/14/在找回昔日同修中修自己-295341.html

Đăng ngày 25-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share