Bài viết của một học viên Pháp Luân Đai Pháp ở Thái Lan

[MINH HUỆ 09-08-2014] Có một thời gian, tôi đã phải làm hai công việc mà chúng tiêu tốn gần như hết thời gian của tôi và tôi cảm thấy rất khổ não. Vài tháng trong khoảng thời gian đó, tôi đã kiệt sức, và luôn cảm thấy không được ngủ và nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi thường không học Pháp hay phát chính niệm. Tôi cũng không duy trì được việc luyện công, và chỉ luyện công hai tuần một lần. Tình trạng này kéo dài càng lâu, thì tôi càng cảm thấy kiệt sức và tình trạng tu luyện của tôi càng trở nên tồi tệ.

Học viên A đã lo lắng cho tình trạng của tôi và đã chia sẻ thể ngộ của anh ấy với tôi. Anh ấy cảm thấy rằng tâm an dật của tôi quá nghiêm trọng và tôi cần phải đề cao lên.

Tôi đã cười một cách miễn cưỡng với anh ấy và hỏi: “[Trạng thái] của tôi có vẻ là an dật sao? Hàng ngày tôi thức dậy vào 5 giờ sáng để đi làm công việc thứ nhất, sau đó tôi làm việc thứ hai vào cuối ngày cũng như cuối tuần. Đến 12 giờ đêm tôi mới có thời gian để học Pháp, luyện công và giảng chân tướng. Đây là an dật sao?”

Học viên A trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh đang làm việc rất chăm chỉ, nhưng trạng thái của anh dường như không đúng đắn lắm. Nó hẳn là có sơ hở để cựu thế lực dùi vào, và anh đang đi theo con đường mà cựu thế lực an bài. Anh phải phủ nhận triệt để nó và đột phá nó càng sớm càng tốt. Anh không thể để nó ảnh hướng đến mình và cản trở mình làm ba việc được.”

Sau khi anh ấy rời đi, tôi đã suy nghĩ về những điều mà anh ấy nói và nhận ra rằng đã đến lúc cần phải đột phá [khỏi trạng thái này], bởi vì không thể để [nó] ảnh hưởng đến làm ba việc được. Do đó, tôi đã gác công việc của mình sang một bên, và bắt đầu tĩnh tâm học Pháp. Tôi cẩn trọng hướng nội để tìm xem trở ngại trên con đường tu luyện của mình là gì và tại sao tôi lại đang bị mắc kẹt trong trạng thái này.

Người học viên đó nói rằng tôi có tâm an dật, điều này hẳn không phải ngẫu nhiên. Tôi hướng nội sâu sắc và thực sự nhận ra tôi có tâm an dật rất mạnh mẽ. Ví dụ, khi tôi làm việc muộn và thấy mệt, tôi sẽ chỉ học một đoạn nhỏ trong cuốn sách [Chuyển Pháp Luân] như thể là đang ứng phó nhiệm vụ. Tôi không tĩnh tâm trong khi học Pháp vì tất cả những gì tôi để tâm lúc đó là muốn đi ngủ ngay khi có thể. Khi tôi bận việc, tôi có thể sẽ quên các thời điểm phát chính niệm toàn cầu, hoặc có thể lấy công việc làm cái cớ để không phát chính niệm thường xuyên. Nếu không phải là hoàn toàn không phát chính niệm, thì tôi thường [cũng] chỉ phát chính niệm được hai lần trong một ngày. Tôi càng buông lơi hơn việc luyện công, thậm chí trong một tuần tôi chỉ luyện tĩnh công một lần. Tôi đã rất kinh sợ! Tôi đã không nhận ra tôi đã có tâm an dật lớn đến như vậy, và thậm chí tôi còn không thừa nhận khi [có] đồng tu chỉ ra cho mình.

Vì vậy tôi đã xác định rằng: Tôi phải đột phá khỏi trạng thái tồi tệ này và phải làm ba việc thật tốt cho dù tôi có mệt mỏi hay dù nó có khó khăn đến đâu! Trong những tuần sau đó, cho dù tôi có làm việc khuya và mệt như thế nào đi chăng nữa, tôi đều có thể kiên trì học Pháp và luyện công trước khi đi ngủ. Tôi đã không quên một thời điểm phát chính niệm toàn cầu nào. Hai tháng sau, trạng thái của tôi đã có chuyển biến căn bản: Công việc thứ hai của tôi đã hoàn thành một cách thuận lợi, và khối lượng công việc thứ nhất của tôi cũng được giảm thiểu đáng kể. Ngạc nhiên hơn hết đó là tôi đã được tăng lương và có thể [đáp ứng] được chi tiêu của cả gia đình. Tôi đã rất xúc động. Tôi biết rằng điều này xảy ra là do tôi đã phủ định cựu thế lực và chỉ đi theo con đường mà Sư phụ an bài. Sư phụ đã ban cấp cho tôi mọi thứ.

Nhìn lại toàn bộ quá trình này, tôi đã nhận ra rằng khi cuộc sống của tôi khó khăn, thì trong tâm tôi mong cầu an dật thay thì muốn làm ba việc được tốt, và do đó tôi đã không thể đột phá. Theo thiển ngộ của tôi, nếu một người không chân chính cải biến từ tâm mình, thì cho dù người đó có làm việc chăm chỉ đến thế nào đi nữa, thì nó cũng không [có chút tác dụng nào] vì đó là tu luyện thụ động. Chỉ có thực sự hướng nội sâu, chân chính cải biến tự tâm, thì đó mới là tu luyện chủ động, và người đó mới có thể đồng hóa với Pháp.

Theo thể ngộ của tôi, trí huệ của cựu vũ trụ là hữu hạn và cựu thế lực sinh ra trong vũ trụ đó và chỉ biết tu luyện thụ động. Họ muốn cải biến tâm của các học viên bằng cách cưỡng chế làm hủy hoại đi hoàn cảnh sống của họ và bức hại tàn bạo họ. Họ {cựu thế lực} tưởng rằng họ đang trợ giúp chúng ta tu luyện bằng cách này.

Nhưng đệ tử Đại Pháp đang chủ động đồng hóa với Pháp và chủ động tu luyện. Pháp mà chúng ta tu luyện là siêu xuất hơn hết thảy bất kỳ một phương thức tu luyện nào được biết đến trong vũ trụ cũ. Do đó, với mọi tình huống, chỉ cần chúng ta không chủ động đồng hóa với Pháp, không nghiêm khắc hướng nội, mà hướng ngoại tìm, thì chúng ta sẽ đi theo con đường mà cựu thế lực an bài. Nếu hoàn cảnh của chúng ta xấu đi, thì nó có thể giữ chúng ta ở trong đó và thậm chí là đi vào trong một cái vòng luẩn quẩn.

Chúng ta không thừa nhận bất kỳ sự an bài nào của cựu thế lực. Chúng ta chỉ tuân theo an bài của Sư phụ. Hãy hướng nội mỗi khi gặp vấn đề, học Pháp nhiều hơn, chủ động đồng hóa với Pháp, và chủ động tu luyện. Chúng ta không đi theo an bài của cựu thế lực. Không được chậm chạp thụ động tu luyện để cựu thế lực đến can nhiễu và bức hại chúng ta. Chúng ta phải phủ định triệt để an bài của cựu thế lực.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/9/主动修炼与被动修炼-295705.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/17/2540.html

Đăng ngày 15-09-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share