Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-06-2014]

Đối với một thẩm phán, trong xã hội xuống cấp về đạo đức hiện nay, thông lệ là đương sự thanh toán các chi phí phát sinh cho chuyến đi làm việc của thẩm phán nếu tòa không chi trả. Tôi luôn luôn để cho các bên trả tiền các bữa ăn giá rẻ. Tôi nghĩ rằng tôi là một trong số ít những người tốt làm việc trong hệ thống chính trị và pháp luật.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 08 năm 1996, và sau đó tôi nhận ra rằng nhìn từ góc độ các nguyên lý của Đại Pháp, tôi đã tự đánh giá bản thân theo các tiêu chuẩn đạo đức xuống dốc.

Sư phụ đã giảng:

“Ban đầu, bởi vì cá nhân này là còn rất tốt, họ trị bệnh giúp người ta xong, người ta đưa tiền cho họ, đưa tặng thứ này thứ khác cho họ, họ có thể không nhận, cự tuyệt hết. Tuy nhiên chẳng trụ vững nổi trong thùng thuốc nhuộm lớn [là xã hội] người thường mà không bị ô nhiễm; bởi vì những người thuộc loại phản tu này chưa hề trải qua [quá trình] thật sự tu luyện tâm tính; giữ vững tâm tính của bản thân rất là khó. Dần dần tặng những đồ kỷ niệm nhỏ thì họ nhận; rồi dần dần tặng phẩm lớn cũng nhận; cuối cùng đưa ít quá thì không ưng ý. Rốt cuộc họ nói: “Đưa tôi nhiều thứ thế làm gì, đưa tiền là được rồi!” Đưa ít tiền quá là không được” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ ba)

Khi đối chiếu hành vi ứng xử của mình theo các nguyên lý của Pháp, tôi hoàn toàn không phải là người tốt bởi vì tôi đã để người khác trả tiền cho các bữa ăn của mình, cho dù lý do là gì đi nữa. Một người tốt thực sự phải giống như một đóa sen tinh khiết sống trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn.

Sư phụ đã giảng: “Tịnh liên Pháp trung sinh” (“Hương Liên” – Hồng Ngâm II)

Dịch nghĩa:Hoa sen sinh trong Pháp” (“Sen thơm” –  Hồng Ngâm II)

Tôi hiểu rằng những tiêu chuẩn nói đến ở trên chỉ có thể đạt được sau khi đạo đức của một người đã được cải thiện và tâm tính của họ được nâng cao.

Đối với một người thường sẽ rất khó để trở thành một người tốt thực sự trong xã hội đạo đức trượt dốc này. Chỉ có Pháp Luân Công là miền đất tịnh độ.

Trở thành một người có đạo đức tốt

Hiểu được các nguyên lý của Pháp khiến tôi có thể hành xử phù hợp với các tiêu chuẩn của Pháp. Tôi muốn trong sạch như hoa sen tinh khiết khi xử lý các vụ việc.

Tôi ra ngoài để thẩm tra một vụ vào một ngày nọ và hoàn thành xong khoảng giữa trưa. Khi đương sự mời tôi ăn trưa, tôi nói với người này: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi không lợi dụng người khác. Tôi sẽ ăn trưa ở nhà.” Biết được rằng tất cả các học viên đều là người tốt và rằng tôi nói rất thực lòng, anh ấy ngưỡng mộ đức độ của tôi và đưa tôi về nhà.

Một dịp khác, một đương sự muốn biếu tôi 2000 Nhân dân Tệ. Sau khi tôi từ chối không nhận, anh ấy đã tới gặp con gái tôi. Con tôi nói với anh ấy: “Không có người nào thích trả tiền cho bữa ăn tối hay gửi quà để được việc cho mình. Mẹ cháu không nhận quà chẳng phải là tốt hay sao?” Người này đã cảm động không nói nên lời.

Có một người ở ngoài thành phố chúng tôi tới thăm tòa án của chúng tôi và nhờ giúp đỡ vào buổi chiều ngày lễ hội Rồng. Anh ấy và một đồng nghiệp tới để truy thu từ một doanh nghiệp. Họ đã không tìm thấy con nợ và đã sử dụng hết số tiền mà họ có. Họ cần 500 Nhân dân Tệ để thanh toán hóa đơn khách sạn và vé xe buýt.

Như Sư phụ đã dạy chúng ta, tôi cảm thấy rằng tôi nên giúp người này khi họ cần. Do đó tôi đưa cho họ 500 Nhân dân Tệ từ lương tháng của mình, mặc dù tôi chỉ kiếm được hơn 600 Nhân dân Tệ một tháng. Người này muốn cảm ơn tôi. Tôi nói anh ấy hãy cảm ơn Sư phụ. Tôi nói: “Tôi là một học viên. Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập Pháp Luân Công) đã dạy chúng tôi phải cảm thông với người khác. Tôi chỉ theo lời dạy của Ngài.”

Tôi được điều động tới một bộ phận khác vào đầu năm 1998. Cuối năm đó, đơn vị làm việc trước đây của tôi gửi cho tôi một phần thu nhập năm. Tôi từ chối nhận khoản tiền này, nói rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và rằng tôi tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Các đồng nghiệp cũ của tôi nói: “Chỉ có các học viên Pháp Luân Công mới có thể thực sự tốt và có đạo đức như vậy.”

Đây là người duy nhất không nhận hối lộ

Tôi bị bức hại và bị giam giữ trong trại tạm giam địa phương sau khi Đảng cộng sản Trung Quốc phát động bức hại chống lại Pháp Luân Công vào 20 tháng 07 năm 1999.

Lính canh nói với tôi: “Có người muốn thăm chị. Nhưng anh ấy bị giám đốc trại từ chối. Người này cho biết chị đã thụ lý vụ án của anh ấy cách đây 3 năm. Anh ấy nói: ‘Người học viên Pháp Luân Công này là người duy nhất trong số 100 nhân viên không thể bị mua chuộc.’ Trước khi anh ấy rời đi, anh ấy đã nói rằng trại giam không nên giam giữ một người tốt như vậy.”

Người dân đều biết ai thực sự là người tốt với đạo đức cao, và họ đã truyền miệng nhau điều đó!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/29/1844.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/17/法官-做到真正的“廉”-293506.html

Đăng ngày 20-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share