[MINH HUỆ 05-11-2013] Trước khi diễn ra Pháp hội, tôi đã có mong ước được tham gia vào các hạng mục lớn của các học viên, chẳng hạn như Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV), Thời báo Đại Kỷ Nguyên toàn cầu (Epoch Times) hay tham gia quảng bá Thần Vận. Trong hội trường Pháp hội, nơi có đông đảo các học viên tham dự, tôi có thể nghe được những lời kiểu như: “Tôi đã làm việc cho Đài truyền hình Tân Đường Nhân trước khi tôi đến học Pháp.” Những lời nhận xét bình thường đó có vẻ đã kích thích tôi. Tâm tật đố của tôi đã nổi lên.

Là một học viên mới, trước khi diễn ra Pháp hội, tôi chỉ tiếp xúc với các học viên ở trong khu vực địa phương của mình. Vì vậy, trước rất nhiều người tụ họp tại Pháp hội, tôi vẫn chưa sẵn sàng [đối diện]. Nghĩ rằng mình đã tu luyện được tốt, tôi tự hỏi làm sao mà một số người tại Pháp hội lại có thể có đủ điều kiện làm việc trong một hạng mục truyền thông hoặc tham dự Pháp hội này.

Ngay lập tức tôi đã nhận ra rằng những suy nghĩ này là không đúng đắn, và rằng tôi cần phải chính lại bản thân mình. Tôi đã nghĩ: “Có lẽ những người này là ngoại lệ, và tôi nghe được những chấp trước trên bề mặt của họ là bởi vì tôi có chấp trước đối với việc được tham gia các hạng mục lớn và chấp trước vào sự đề cao trong tu luyện của mình.”

Sau khi trở về nhà và bắt đầu công việc của mình ở [hạng mục] Thời báo Đại Kỷ Nguyên, tôi đã nhận ra rằng ở các khu vực nhất định, một số hạng mục có thể sẽ bị thiếu nhân sự, và một số hạng mục là do các tình nguyện viên làm. Bây giờ tôi đã hiểu được rằng tôi không nên quá bận tâm về việc ai đó muốn đóng góp thời gian và năng lực của bản thân họ cho các hạng mục này, vì đơn giản là họ không đạt được kỳ vọng của cá nhân tôi.

Sư phụ giảng:

“Đương nhiên, trong hạng mục của Đại Pháp mà cần làm gì, hãy hết sức buông bỏ những thứ của bản thân để hoàn thành các việc cần làm trong hạng mục, đây là ở vị trí số một, do đó cần phối hợp. Nhưng trong khi hoàn thành sẽ mang theo đặc điểm phương pháp xử lý của bản thân, biểu hiện là trong tu luyện mà đi con đường của bản thân, về điểm này thì Sư phụ là thừa nhận, cũng không có dị nghị gì.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)

Có thêm nhận thức về “Nghiệp bệnh”

Tình cờ, tôi nhìn thấy một người nào đó đã bị ngã nhào khỏi ghế của họ tại Pháp hội. Có vẻ người này rất đau đớn, như thể đang mắc phải một căn bệnh nào đó. Tôi đã suy nghĩ về điều này và đã hỏi các học viên khác về nó. Họ đã nói với tôi rằng vẫn còn có những người tham dự các sự kiện của Pháp Luân Đại Pháp với hy vọng sẽ “được chữa khỏi” các căn bệnh nghiêm trọng.

Từ trong Pháp, tôi đã ngộ ra rằng với người thường, họ không thể vô cớ được chữa khỏi bệnh. Làm sao mà người tôi thấy lại có thể hy vọng được chữa khỏi bệnh bằng cách gặp Sư phụ ở Pháp hội? Tại lúc đó, tôi đã không suy nghĩ thêm về nó. Tôi cho rằng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ được điểm này.

Sau khi từ Pháp hội trở về nhà, trong lúc đang lựa chọn một bài giảng Pháp của Sư phụ để đọc, tôi đã chọn “ngẫu nhiên” một bài giảng Pháp. Trong khi đang đọc bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore”, tôi đã hiểu ra được lý do tại sao tôi đã nhìn thấy người ngã nhào khỏi ghế trong đau đớn, và rằng việc lựa chọn bài giảng này của tôi cũng đã được Sư phụ an bài để giúp tôi đề cao:

Sư phụ giảng:

“Sau đó họ đã biết rằng: ‘Ồ, Đại Pháp không trị bệnh, nhưng khi tôi muốn là một người tu luyện, trên thân thể còn mang bệnh thì tôi không thể tu luyện, không thể xuất công.’ Vậy phải làm sao? Họ biết được rằng: ‘Ồ, tôi sẽ không nghĩ về nó nữa, tôi sẽ không tìm đến Sư phụ trị bệnh, tôi cũng không nghĩ đến trị bệnh nữa. Nhưng tôi biết rằng, chỉ cần tôi tu luyện, Sư phụ nhất định sẽ trị bệnh cho tôi.’ Tâm trí của họ vẫn đặt tại điểm này. Vậy có phải là đã có cải biến từ căn bản hay không? Không phải.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore) (Tạm dịch)

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã liên tục bị các vấn đề về mũi và khứu giác, điều này khiến tôi khó chịu, tôi không thể chịu đựng được mỗi khi mũi bị tắc nghẽn hay có dịch nhầy khô. Tôi cũng thường phải nặn bóp mụn trên mặt, cổ, và sau lưng mình, bởi sự xuất hiện của chúng khiến tôi phát cáu. Mặc dù không có nhiều, nhưng chúng [khiến tôi] trở nên kém hấp dẫn và làm tổn thương niềm kiêu hãnh của tôi.

Sau khoảng một năm hoặc lâu hơn kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, mũi của tôi vẫn không ngừng chảy, và da của tôi chỉ có chút ít được cải thiện. Tôi đã tự nghĩ: “Mình đã có chút ít đề cao trong tu luyện. So với trước đây, mình đã khác rất nhiều, vậy tại sao các vấn đề này vẫn không được xử lý hoàn toàn? Hay là, khi cần, chúng vẫn cứ xảy đến?”

Mặc dù nhận ra rằng nghiệp lực của tôi đã đang được tiêu trừ đi qua các trạng thái này, nhưng đôi khi tôi vẫn nhìn nhận các triệu chứng của mình theo cách của người thường. Tôi đã che đậy chấp trước của tôi vào những điều nhỏ nhặt này, cố lờ đi các triệu chứng của mình mà lại trông đợi vào việc Sư phụ sẽ chăm sóc cho “bệnh tình” của tôi.

Vì thế, thật không phải là ngẫu nhiên khi tôi lại chọn được bài giảng Pháp đó để đọc. Nó đã giúp tôi nhận ra được [vấn đề của mình].

Từ điều này, tôi đã nhận ra được rằng nếu các đệ tử Đại Pháp muốn đạt viên mãn, họ phải từ bỏ chấp trước của mình vào tất cả các loại trạng thái “bệnh tật” không đúng đắn, cho dù những khổ nạn là nhỏ đến đâu đi chăng nữa.

Loại bỏ chấp trước vào tự ngã, tâm cầu danh và tâm hiển thị

Vài tuần trước khi diễn ra Pháp hội, có người nói rằng các học viên ở thành phố của tôi sẽ có tham gia vào đội trống lưng trong cuộc diễu hành, và rằng ai cũng đều có thể mượn được một cái trống, luyện tập, và tham gia. Tôi đã rất vui mừng.

Tôi đã đọc bài thơ của Sư phụ viết về đội trống lưng trong Hồng Ngâm II:

“Yêu cổ trận
Pháp trung Thần
Pháp cổ thanh thanh đô thị Chân Thiện Nhẫn
Tam giới trừ ác cứu thế nhân
Hùng tư chính niệm chấn thiên môn
Lạn quỷ ná độn.” (Yêu Cổ Đội (Nguyên khúc))

(Tạm dịch: Đội Trống Lưng (Nguyên khúc)

Trận trống lưng
Thần trong Pháp
Mỗi tiếng trống Pháp đều là Chân Thiện Nhẫn
Nơi tam giới trừ ác cứu người
Thế mạnh chính niệm chấn cổng trời
Lạn quỷ chạy đâu.)

Tôi đã rất lỗ lực luyện tập [đánh trống] ở nhà và học thuộc lòng bài thơ trên. Tôi đã học [đánh trống] rất mau chóng, các học viên đã khen rằng tôi quả là người có khả năng vì đã học thuộc được rất nhanh. Tôi đã cố gắng hết sức để có thể giữ cho những lời của họ không tác động đến mình, nhưng tôi vẫn bị ảnh hưởng.

Khi họ chỉnh kỹ thuật hay nhịp độ của tôi, đôi lúc, tôi đã cảm thấy có chút lo lắng và có cảm giác bị xem thường, tuy nhiên, khi vượt qua được cảm giác này, tôi đã cảm thấy tốt hơn và học được nhiều hơn từ những gì họ nói với tôi. Tôi tin rằng cảm giác của mình không đúng đắn vì tôi đã rất tự hào về chính bản thân mình, và tính tự phụ của tôi đã khiến tôi luôn phàn nàn về những khó khăn.

Vào ngày diễn ra cuộc diễu hành, do có chiều cao phù hợp, tôi đã được xếp ở phía trước của đoàn diễu hành. Tôi đã khởi động, tập luyện, và cân nhắc cách làm thế nào để tận dụng cơ hội này để có một vai trò lớn hơn khi mình ở tuyến đầu. Tâm hiển thị và tâm cầu danh của tôi từ mức độ nhẹ và yếu đã bị thổi phồng lên

Vì không bước cùng được đúng nhịp với những tay trống khác giàu kinh nghiệm hơn, tôi đã bị thụt xuống đến vài hàng và bị chệch ra khỏi đoàn. Tôi cảm thấy có chút dằn vặt khi bị lạc mất hàng, nhưng sau đó đột nhiên tôi cảm thấy một niềm vui ở sâu thẳm trong trái tim mình: Tôi đã chắc chắn rằng mình đã không còn có chấp trước mạnh mẽ vào danh cũng như vào sự đóng góp của cá nhân tôi cho các hạng mục nữa, và nó đã không còn là một vấn đề lớn đối với tôi nữa.

Tôi không thể trả lời cho các học viên khác ở Trung Quốc được, vì thế tôi đã mỉm cười và gật đầu, tiến đến chỗ mà họ chỉ và cố gắng hết sức để chơi tốt trong đoàn diễu hành.

Đến một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm quy mô lớn và tham gia vào các hoạt động có liên quan chắc chắn sẽ mang lại cho tôi kinh nghiệm bổ ích.

Kể từ khi đắc Pháp hai năm trước, giờ đây tôi đã hiểu hơn về việc làm sao có thể đồng hóa chặt chẽ quá trình tu luyện cá nhân của mình với Chính Pháp. Tôi sẽ nhất định tu luyện bản thân tinh tấn hơn và tham gia vào nhiều hạng mục của Đại Pháp hơn nữa. Xả bỏ được tâm chấp trước của mình vào việc muốn tham gia các hạng mục lớn hơn và vai trò đóng góp của mình trong các hạng mục đó, tôi đã có thể được tham gia vào nhiều hạng mục hỗ trợ cho việc quảng bá Thần Vận cũng như thúc đẩy hạng mục Thời báo Đại Kỷ Nguyên ở địa phương hơn nữa.

Sư phụ đã giảng:

“Cái tâm ấy là trân quý nhất, mọi người sẽ giúp đỡ vị ấy. Con người ở trong hoàn cảnh khổ như thế này mà chưa bị mê mất, còn muốn quay trở về, do đó mọi người sẽ giúp đỡ vị ấy, giúp đỡ một cách vô điều kiện, việc gì cũng có thể giúp được. Tại sao chúng tôi có thể vì người tu luyện mà làm những sự việc này, nhưng không thể làm cho người thường? Đó chính là đạo lý.” (Chuyển Pháp Luân)

Những gì tôi ngộ được cũng chính là những điều tôi đã mong muốn trước khi các chấp trước vào năng lực của bản thân, tâm hiển thị và tâm lý người thường của tôi được biểu hiện ra. Nếu tôi vẫn còn gắn bó với các hạng mục này, các chấp trước của tôi có thể sẽ còn nổi lên nhiều thêm nữa, làm giảm chất lượng của những công việc tôi đóng góp cũng như làm ảnh hưởng đến những người khác.

Đối với các học viên có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ khuyên các bạn nên đi dự một Pháp hội. Tôi thấy nó vô cùng có lợi, và đó là một trong các hình thức mà Sư phụ đã lưu lại cho chúng ta để giúp chúng ta tu luyện.

Nếu có bất kỳ điều gì không đúng, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/5/143035.html

Đăng ngày 15-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share