Bài viết được một học viên tại Trung Quốc thuật lại, đồng tu ghi lại và chỉnh lý 

[MINH HUỆ 19- 06-2013] Tôi là một nữ học viên Pháp Luân Đại Pháp ở độ tuổi thất tuần và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 10 năm. Đại Pháp đã trở thành cuộc sống của tôi, và tôi đang bước đi trên con đường chứng thực Pháp trong thế gian. Tôi muốn chia sẻ một câu chuyện xảy ra vài năm trước.

Vào ngày 09 tháng 02 năm 2009, chồng tôi đề nghị tôi đi xem một chương trình biểu diễn vào buổi tối tại làng Folk. Khi tôi rời nhà, tôi mang theo một túi đầy các tờ rơi và báo Pháp Luân Công.

Chúng tôi ngồi xuống xem chương trình và vì tôi thấy thực sự chán nên tôi rời khỏi làng Folk vào khoảng 09h tối. Tôi bắt đầu để các tờ rơi về Pháp Luân Công trên các xe đạp trong bãi để xe.

Một nhân viên bảo vệ tiến tới và hỏi “Bà đang phát tán cái gì vậy?” Tôi bình tĩnh trả lời “Chúng là các tờ rơi nói về Pháp Luân Công. Những người đọc chúng sẽ hiểu được sự thật.” Anh ấy đã đưa tôi tới phòng an ninh. Tôi ngồi trên ghế sofa, và bắt đầu phát chính niệm. Nhân viên bảo vệ bắt đầu gọi điện tới một vài phòng ban.

Ngay sau đó, một vài người tới từ ban tẩy não, phòng 610, và đồn cảnh sát. Họ đứng bên ngoài và thảo luận về cách xử lý tôi.

Tôi tiếp tục phát chính niệm. Tôi là một học viên Đại Pháp ở nơi này để cứu mọi người. Không ai có thể bức hại một học viên Đại Pháp. Tôi đang mang tới sự thật về Pháp Luân Công và đây là một hành động cao quý và ngay chính nhất. Tôi sẽ không cho phép cựu thế lực lợi dụng cảnh sát để bức hại tôi cũng như bức hại chúng sinh.

Tôi chú tâm phát chính niệm. Các nhân viên bảo vệ và cảnh sát dường như đang thảo luận về một điều gì đó và không ai quan tâm đến tôi.

Thời gian trôi qua. Một đội trưởng cảnh sát ôm bụng chạy vào bảo tôi: “Chị đang phát ý niệm phải không? Bụng tôi đau đây này!” rồi anh ta chạy ra ngoài. Một lúc sau, anh ấy quay vào và đọc các tài liệu tôi mang theo. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Anh ấy hét lên: “Chị lại đang phát ý niệm sao? Đầu tôi đau.” Tuy nhiên, anh ấy không thể cản tôi tiếp tục phát chính niệm.

Tôi tiếp tục phát chính niệm. Hai giờ trôi qua. Tôi được bao bọc bởi một trường năng lượng mạnh mẽ. Tôi hoàn toàn không sợ hãi, và cảm thấy Sư phụ Lý đang ở bên cạnh tôi. Trong lúc đó, cảnh sát tiếp tục bận rộn, và không ai làm phiền tôi.

Cảnh sát rải các tài liệu trên mặt đất và chụp ảnh. Tôi phát chính niệm để họ không thể chụp được bức ảnh nào. Các tài liệu đang ở trong không gian khác và máy ảnh đã không hoạt động.

Tôi nói với họ bất cứ điều gì đến trong đầu tôi về Pháp Luân Công, chẳng hạn như Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và có bao nhiêu người tu luyện Pháp Luân Công và đã được hưởng lợi từ nó. Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là trò lừa bịp. Pháp Luân Công đã lan rộng tới hơn 100 quốc gia, Trung Quốc là nước duy nhất ngăn cấm tu luyện Pháp Luân Công, và Giang Trạch Dân đã tiến hành đàn áp Pháp Luân Công vì lòng đố kỵ.

Một cảnh sát hỏi “Tại sao không tập luyện môn khí công khác (kể từ khi Pháp Luân Công bị cấm)?” Tôi đáp “Các môn khí công khác không thể sánh được với Pháp Luân Công. Các bệnh tật của tôi đều được chữa khỏi ngay khi tôi luyện tập Pháp Luân Công. Tôi biết nhiều người đã được hưởng lợi từ Pháp Luân Công như tôi. Chúng tôi đã tiết kiệm được bao nhiêu chi phí y tế cho đất nước! Tại sao Pháp Luân Công được chào đón ở tất cả các nước ngoại trừ Trung Quốc? Đó không phải là một cuộc đàn áp phi lý hay sao?” Một cảnh sát cố gắng ngăn tôi lại bằng cách bảo tôi im lặng và tôi đã nói “Tôi phải nói với anh sự thật.” Tôi nói với họ hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Chân – Thiện – Nhẫn là tốt!” và họ sẽ được cứu khi thảm họa xảy ra. Tôi nói họ hãy luôn niệm những chữ đó. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho họ và tôi không hề sợ hãi chút nào.

Bấy giờ đã gần nửa đêm. Các lính canh đã đưa tôi tới một đồn cảnh sát và tôi nói với bất cứ ai tôi gặp về Pháp Luân Công. Cảnh sát muốn chụp ảnh tôi, nhưng tôi từ chối. Họ buộc tôi phải chụp ảnh. Tôi nghĩ “Máy ảnh sẽ không hoạt động. Ngay cả khi ảnh đã được chụp, thì trong ảnh cũng không phải là tôi.”

Lúc đó đã gần 12h đêm, và tôi bắt đầu phát chính niệm. Nữ cảnh sát người đang giám sát tôi nói “Không phải đã tới giờ phát chính niệm rồi sao?” Tôi hỏi “Làm sao cô biết về việc phát chính niệm?” Tôi hỏi cô ấy liệu gia đình cô ấy có ai luyện tập Pháp Luân Công không. Cô ấy trả lời “Không phải việc của bà.” Sau khi cô ấy kết thúc bản báo cáo, cô ấy không yêu cầu tôi ký và tôi tiếp tục giảng chân tướng cho cô ấy.

Say 12h đêm, cô ấy nói “Bà có thể về nhà.” Tôi nói “Được”. Cô ấy nói “Chờ đã, tôi sẽ nhờ ai đó cho bà đi nhờ.”

Tôi đáp “Cảm ơn cô, nhưng tôi sẽ bắt xe buýt.” Cô ấy nói “Đã quá muộn để bắt xe buýt. Tôi biết bà sẽ không gọi taxi.”

Không lâu sau, một chiếc xe trắng đi tới mà không phải là xe cảnh sát. Tôi vào trong xe và một nam cảnh sát và một nữ cảnh sát đưa tôi về nhà. Tôi nói với họ rằng vụ tự thiêu là giả mạo, và họ phải thoái Đảng Cộng sản để được an toàn. Nữ cảnh sát nói “Anh ấy (nam cảnh sát) đã thoái Đảng.” Tôi nói “Tốt. Nhưng công việc của các bạn không tốt. Nó liên quan nhiều đến việc bức hại người tốt.” Anh ấy nói “Tôi đã suy nghĩ tới việc thay đổi công việc của tôi!” Tôi nói “Thế thì tốt.”

Vào lúc 02h sáng, tôi đã an toàn trong nhà mình.

Đó là một cuộc chiến trong 05 giờ với cựu thế lực và thiện đã thắng ác.

Sau đó tôi đã hướng nội. Tôi đã tinh tấn khi liên tục đối chiếu bản thân với Pháp vào thời điểm đó. Đó là lý do tại sao tôi có tâm thanh tịnh không bị can nhiễu trong khi cảnh sát cố gắng bức hại tôi. Sư phụ Lý đã dạy chúng ta trong bài “Chính niệm ngăn chặn hành vi ác”

“…chư vị [cần] chính niệm mạnh mẽ, không có tâm sợ hãi, không có chấp trước của con người cũng như tâm lo lắng hay cừu hận, trong trạng thái ấy mới hữu hiệu. Xuất niệm có hiệu quả tức thì…Đệ tử Đại Pháp lấy cứu nhân hành thiện làm gốc, chính niệm này là để ngăn chặn ác nhân hành ác, cũng là làm thức tỉnh những kẻ xấu, để con người thế gian không phạm tội; mục đích cũng là cứu độ chúng sinh.”

Tôi có chính niệm thuần chính, không sợ hãi, không có chấp trước của con người vào thời điểm đó. Tôi phát chính niệm một cách đường đường chính chính và giảng chân tướng cho mọi người mà không có một suy nghĩ nào khác. Tôi hoàn toàn buông bỏ tự ngã. Vì các hành động của tôi đã đạt tiêu chuẩn của một tầng nhất định, Sư phụ Lý đã ngăn chặn để tà ác không bức hại tôi.

Năm 2001, khi tôi bị bức hại, tôi đã không làm được tốt như vậy.

Điều đó giống như Sư phụ Lý đã dạy trong bài “Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên”

“‘Nhân tâm’ ngáng trở con đường của bản thân chư vị, cho nên con đường ấy cứ mãi gập ghềnh trắc trở, bước đi không dễ, phiền phức không ngưng. Chính là vì nhân tâm quá nhiều, khi vấn đề xuất hiện thì duy hộ bản thân chứ không phải Pháp.”

Đó là sự thực. Chúng ta phải thực tu bản thân, vì không có đường tắt trong tu luyện.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/19/五个小时正邪大战-邪不胜正-275540.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/16/141078.html

Đăng ngày 07-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

 

Share