Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2013] Tôi may mắn trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 10 năm 1996. Dưới sự dìu dắt của Sư phụ, tôi đã tu luyện tương đối vững chắc. Mỗi khi hồi tưởng lại những năm tháng tu luyện Đại Pháp, tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã ban cho tôi cơ hội quý giá được trở thành một đệ tử Đại Pháp, đó cũng là điều ao ước của tất cả các chúng sinh trong vũ trụ. Sư phụ cũng đã ban cho tôi cơ hội vĩ đại để chứng thực Đại Pháp bằng cả tâm và thân của mình, sử dụng lời nói và việc làm của mình.

“Chị thật sự không có phàn nàn gì sao?”

Gia đình của mẹ chồng tôi rất lớn. Bà có 07 người con, và một đàn cháu, toàn bộ gia đình có đến hơn 20 thành viên. Cứ thứ Bảy hàng tuần, tất cả chúng tôi đều ăn tối ở nhà của bà và nấu ăn trở thành một vấn đề không nhỏ.

Vào thứ Bảy hàng tuần, tôi đều mua thức ăn và đi đến nhà của mẹ chồng vào đầu giờ chiều để giúp chị chồng cả của tôi nấu ăn. Chỉ gần đến giờ ăn thì chồng tôi mới xuất hiện. Hầu hết những người khác cũng giống như chồng tôi. Ngay cả khi họ có đến sớm, họ cũng chỉ ngồi đó để nói chuyện với nhau, chứ không phụ giúp chúng tôi công việc bếp núc. Một số thì lịch sự ngó vào bếp và nói rằng chúng tôi vất vả quá. Một số khác thì chỉ làm ngơ và nghĩ rằng họ xứng đáng được phục vụ. Thứ Bảy nào cũng vậy.

Chị chồng cả của tôi từng làm bếp trưởng trong một nhà hàng. Chị nấu chính và tôi phụ giúp chị. Chúng tôi phối hợp rất ăn ý với nhau. Khi hầu hết các món ăn đã được nấu xong, chúng tôi mời mọi người dùng bữa trong khi chúng tôi tiếp tục nấu. Trước khi chúng tôi nấu nướng và rửa xoong nồi xong thì cũng là lúc mọi người đã ăn gần xong, và những người đàn ông trong nhà đã ngồi xuống uống rượu với nhau. Chúng tôi chỉ được ăn những thức ăn còn thừa lại. Cả hai chúng tôi đều đến sớm để nấu nhưng lại là những người cuối cùng được ăn. Vào mùa đông, đến lúc chúng tôi được ăn thì thức ăn đã nguội lạnh. Sau đó, chúng tôi phải rửa sạch tất cả các chén dĩa. Một số người khác thì rửa trái cây để chia đều cho tất cả mọi người, một số khác thì chơi với mấy đứa nhỏ. Hầu hết mọi người sẽ ngồi chơi mạt chược hoặc chơi đánh bài vào những ngày nghỉ cuối tuần.

Việc này diễn ra hàng tuần từ năm này sang năm khác. Chị chồng của tôi không vui, và thậm chí còn tức giận với mẹ tôi và muốn bà huỷ bỏ bữa cơm gia đình thứ Bảy hàng tuần. Mẹ chồng tôi đã già và rất vui khi được gặp con cháu vào cuối mỗi tuần, vì thế bà không muốn huỷ bỏ điều này.

Chị chồng tôi thường phàn nàn với tôi. Tôi cố gắng làm cho chị ấy cảm thấy khá hơn. Tôi nói: “Em sẵn sàng làm để mẹ vui, và bà là mẹ ruột của chị và là người đã nuôi chị khôn lớn, vì thế chị không nên cảm thấy khó chịu và phiền lòng khi làm việc này cho bà. Hơn nữa, chiểu theo Pháp Luân Đại Pháp, thì tất mọi người đã cho Đức của họ cho chị, đó là điều quý giá nhất. Tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này đều từ Đức mà ra. Nên chị chẳng mất bất cứ thứ gì. Chị không nên cảm thấy buồn về điều này, và chị sẽ không cảm thấy mệt mỏi nếu chị cảm thấy hạnh phúc về công việc mình làm.” Chị đã cười về những điều tôi nói với chị.

Cuối cùng vào một ngày nọ, cô em chồng của tôi hỏi: “Chị dâu, có thật là chị không có bất cứ phàn nàn nào về việc phải đến sớm để nấu ăn vào mỗi thứ Bảy và là người cuối cùng được ăn? Ngày nào em cũng thấy chị vui vẻ – thật sự là chị không có bất cứ phàn nào về chuyện đó chứ?” Tôi nói rằng tôi không có bất cứ phàn nàn gì. Cô ấy đã bối rối hỏi tôi “Tại sao?” Tôi trả lời rằng: “Chị không chỉ là một người con dâu trong gia đình này, mà chị còn là một đệ tử Đại Pháp. Sư phụ của chị dạy chị phải biết nghĩ tới người khác trước và cư xử như một đệ tử Đại Pháp.” Em dâu của tôi hiểu ra và cũng đã đến phụ chúng tôi nấu nướng vào các ngày thứ Bảy sau đó. Tôi thấy rằng cô ấy thực sự rất có khả năng và làm lụng nhanh nhẹn.

“Em có tính rằng mình đã bị mất bao nhiêu tiền lãi không?”

Một ngày trước kỳ nghỉ lễ Tết Nguyên Đán cách đây một vài năm, mẹ chồng tôi lo lắng nói:“Than ôi! Năm mới đến rồi, nhưng chúng ta sẽ chuẩn bị cho những ngày nghỉ thế nào đây?” Bà thở dài.

Một trong những người em trai của chồng tôi và hai người chị em gái của anh ấy trước đây từng hợp tác làm ăn kinh doanh với nhau, nhưng do một vài bất đồng, họ đã tránh gặp mặt nhau. Năm trước, chị cả nấu bữa tối cho gia đình vào năm mới, vì vậy cô em út đã đi nghỉ lễ ở nơi khác ngoài thành phố.

Cha chồng tôi đã bị bức hại đến chết trong cuộc Cách mạng Văn hoá. Trước đây chồng tôi luôn giúp mẹ của anh ấy các việc trong gia đình, và vì vậy anh ấy đã ra mặt để cố gắng giải quyết vấn đề này, nhưng không ai chịu lùi lại một bước.

Tôi đã hỏi mẹ chồng về mâu thuẫn này, và bà cho tôi biết rằng một trong số họ đã hỏi mượn 300,000 nhân dân tệ từ người kia, nhưng người kia chỉ đồng ý đưa 200,000 nhân dân tệ. Sự việc này đã trở nên bế tắc. Tôi nghĩ rằng:“Có lẽ không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà mình được nghe điều này. Mình là một đệ tử Đại Pháp, vậy mình nên làm gì?” Tôi nghĩ đến số tiền tiết kiệm hơn 100,000 nhân dân tệ mà tôi có được từ việc quản lý một cửa hàng tạp hoá nhỏ. Tôi lập tức nói với bà rằng:“Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng nữa, con có cách giải quyết chuyện này rồi. Con sẽ đưa 100,000 nhân dân tệ của mình cho cậu em chồng và để chú ấy nghĩ rằng em của chú ấy đã đồng ý đưa cho chú ấy 300,000 nhân dân tệ, trong khi cô em chồng thì nghĩ rằng anh trai của cô đã đồng ý nhận 200,000 nhân dân tệ. Chúng ta sẽ không nói bất cứ điều gì cho cả hai. Như thế vấn đề này sẽ được giải quyết và chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ Tết vui vẻ.” Mẹ chồng tôi đã rất ngạc nhiên và hạnh phúc. Bà hỏi tôi “Con có chắc là mình muốn làm vậy không?”

Khi tôi về nhà và kể với chồng mình, anh ấy cũng rất ngạc nhiên. Anh ấy không hề mong đợi tôi sẽ hào phóng và chi nhiều tiền đến như vậy để giúp gia đình anh ấy. Chồng tôi nói cho cô em gái biết sự thật. Cô đã rất xúc động và nói: “Em thật sự đánh giá cao sự chân thành của chị dâu trong việc giải quyết vấn đề này. Em sẽ xem như là mình mượn của chị 100,000 nhân dân tệ này. Em sẽ trả lại tiền cho chị ấy vào năm tới nếu em kiếm được đủ tiền.” Chồng tôi đã nói cho tôi biết những gì em gái anh nói khi anh ấy về đến nhà. Tôi đã xem chuyện này rất nhẹ.

Năm sau, em chồng tôi đã giữ đúng lời hứa của mình và trả lại cho tôi 100,000 nhân dân tệ cộng với một năm tiền lãi. Chồng tôi nói với tôi:“Em đã gửi tiền tiết kiệm dài hạn với lãi suất cao. Vì để giúp họ, em đã lấy nó ra trước khi nó hết hạn, vì thế em nên tính toán xem chúng ta đã mất bao nhiêu tiền lãi.” Tôi cười lớn. Tôi đã sẵn sàng cho đi 100,000 nhân dân tệ, tại sao tôi lại phải quan tâm đến tiền lãi? Vấn đề của gia đình đã được giải quyết, và tiền đã được trả lại. Chồng tôi, không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, cảm thấy cách để giải quyết vấn đề này rất tuyệt, vì thế anh ấy đã rất hạnh phúc.

Gia đình của chúng tôi rất đoàn kết, cảm ơn Sư phụ!”

Gia đình chồng tôi rất đông và mỗi người có một tính khí khác nhau, vì vậy không dễ để mọi người có thể hoà thuận với nhau.

Tôi có một cô em chồng rất khó tính. Cô ấy đôi khi cư xử thô lỗ và thích tạo rắc rối. Một lần nọ, chị cả của chồng tôi nói với tôi rằng cô em của chị ấy có vẻ khó chịu với chị ấy. Khi tôi hỏi chị tại sao, chị đã trả lời rằng chị không biết. Tôi khuyên chị nên tiếp cận với cô em gái để nói về chuyện ấy. Chị cảm thấy rằng chị là người lớn tuổi hơn nên cô em gái của chị phải nói chuyện với chị trước. Tôi nói rằng: “Chị là người lớn hơn. Nếu chị bắt chuyện với cô ấy trước và cho cô ấy thấy được lòng khoan dung của chị, cô ấy sẽ cảm thấy biết lỗi. Hơn nữa, mẹ chị không hề muốn nhìn thấy bất kỳ sự tranh cãi nào giữa các thành viên trong gia đình với nhau, vì vậy hãy vì mẹ của chị, chị có thể bắt chuyện với cô ấy trước mà không mất mát bất cứ điều gì, đúng không?” Chị cả của chồng tôi nghĩ rằng tôi nói có lý, vì thế chị đã nói chuyện với người em gái của mình, và họ đã làm lành với nhau.

Người em chồng đôi khi cũng nói xấu tôi. Tôi xem đó như là một cơ hội để cho mình đề cao tâm tính, vì thế tôi chỉ cười và bỏ qua. Một lần nọ, vào bữa tối Tất niên tại một nhà hàng, cuối cùng thì tôi cũng đã khiến cho cô em chồng xúc động và cô ấy đã nâng ly của mình lên để cảm ơn tất cả các thành viên trong gia đình vì đã khoan dung với cô ấy trong nhiều năm qua mà không trách móc cô ấy. Cô em chồng đã thay đổi rất nhiều từ sau sự kiện đó.

Có một lần chồng tôi đi công tác. Trong khi anh ấy không có nhà, một trong những người em trai của anh ấy đến nói với tôi rằng chị cả của họ đã bán một trong những ngôi nhà của mẹ chồng tôi và giữ 60,000 nhân dân tệ cho bản thân. Chú ấy muốn chúng tôi nói chuyện với mẹ của chú để bảo bà chia tiền cho tất cả mọi người. Tôi nhớ Sư phụ đã giảng rằng các học viên không nên quan tâm nhiều đến danh và lợi, vì vậy tôi đã quyết định không tham gia. Tôi nói với chú em chồng rằng:“Chị cả đã phải rất cực khổ để chăm sóc cho mẹ. Căn hộ cũng không đáng giá bao nhiêu tiền cả. Nếu tất cả mọi người đều muốn có phần, thì thậm chí chúng ta mỗi người không có được đến 10,000 nhân dân tệ. Chúng ta sẽ không trở nên giàu có với số tiền đó và cũng không nghèo đi nếu không có nó. Nếu em muốn chia nó, thì nó chỉ khiến cho anh chị em cãi nhau nhiều hơn. Em nên suy nghĩ về điều đó. Dù sao, chị cũng không muốn số tiền đó.” Chú em chồng biết rằng chồng tôi là người đã xây căn nhà đó. Chú ấy nói: “Chị dâu à, nếu chị không muốn số tiền đó, thì tất cả chúng em sẽ ủng hộ chị.” Một trận chiến khác trong gia đình đã được giải quyết êm thấm.

Khi chồng tôi trở về nhà sau chuyến công tác và nghe được câu chuyện này, anh ấy đã chân thành nói rằng:“Gia đình lớn của chúng ta rất đoàn kết, vì em là một đệ tử Đại Pháp!

“Tôi chịu trách nhiệm với bản thân mình”

Mẹ chồng tôi phải nhập viện vào tháng 03 năm 2003 vì bệnh tiểu đường của bà đã trở nên trầm trọng. Khi tôi đến bệnh viện để chăm sóc cho bà, tôi đã không quên nhiệm vụ giảng chân tướng của mình. Bất cứ nơi đâu mà tôi đến, tôi đều mang sự thật đến. Tại thời điểm đó, kênh CCTV đã phát sóng những lời dối trá về Pháp Luân Công trên bản tin hàng ngày của họ. Rất nhiều người đã bị lừa dối, và tỏ ra thù ghét Pháp Luân Công và khinh miệt các học viên Pháp Luân Công.

Một đêm nọ, tôi đến bệnh viện để chăm sóc cho mẹ chồng mình. Bà ở cùng phòng với hai bệnh nhân khác. Ở ngay cửa ra vào, một phụ nữ 40 tuổi đã nhìn tôi khi tôi đi ngang qua cô để dọn bô. Cô ấy tò mò hỏi tôi: “Chị có phải là con gái của bệnh nhân không? Chị bao nhiêu tuổi rồi? Tôi thấy chị đi lại rất nhanh nhẹn.” Tôi nói rằng tôi là con dâu và hiện tôi đã 54 tuổi rồi. Cô ấy mở to mắt và hỏi tôi: “Chị lớn hơn tôi 07 đến 08 tuổi. Làm sao chị có thể giữ mình được khoẻ mạnh như vậy?” Tôi nói với cô ấy là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Công và tôi đã từng bị viêm thận, thấp khớp, viêm mũi, gai cột sống, và các bệnh phụ khoa. “Ồ không, tôi đã nhìn thấy kênh CCTV phát sóng về Pháp Luân Công…” Người phụ nữ nhìn tôi với vẻ bối rối. Tôi nói: “Tôi là một ví dụ sống động để chứng minh rằng Pháp Luân Công là tốt!

Chồng của bệnh nhân nằm ở giường bệnh chính giữa là một người đàn ông trung niên. Ông nói: “Chúng tôi có một người hàng xóm ở trên tầng ba. Gia đình của anh ấy tu luyện Pháp Luân Công. Họ đã đi đến Bắc Kinh để được khai ngộ. Họ đã bỏ bê gia đình và con cái của họ. Và kết quả là, họ đã bị bắt và bị bỏ tù trong một thời gian dài và chỉ mới được trả tự do gần đây.” Tôi nói rằng: “Anh đã sai. Tôi đã từng đến Bắc Kinh, nhưng không phải để khai ngộ. Chúng tôi muốn nói cho chính phủ biết rằng chúng tôi đã được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Chúng tôi tin rằng chính phủ sẽ sửa lại những quyết định sai trái trong việc bức hại Đại Pháp khi họ biết được chân tướng. Các học viên đã được hưởng lợi từ môn tu luyện cả về thể chất lẫn tinh thần nhiều đến như vậy, vậy tạo sao nó lại bị bức hại? Nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp bỏ bê gia đình và con cái của họ là sai. Không phải tôi đang chăm sóc cho mẹ chồng tôi sao? Cảnh sát đã bắt giữ các học viên Pháp Luân Công và bỏ tù, bắt giam, kết án họ; vì thế họ không thể về nhà được. Chính ĐCSTQ là người không cho phép các học viên Pháp Luân Công chăm sóc cho gia đình và con cái của họ. Họ không cho phép các học viên làm việc giống như những người khác. Hơn nữa, họ còn lan truyền thông tin sai lạc về các học viên Pháp Luân Công.”

Người đàn ông hỏi:“Thế cô đã xem truyền hình đưa tin việc các học viên tự thiêu và giết chết gia đình của họ vào ngày hôm trước chưa? Những người này bị ám ảnh bởi ma quỷ.” Tôi đã trả lời ông ấy rằng:“Những người đó không phải là học viên Pháp Luân Công. Pháp Luân Công nghiêm cấm giết người, và tự tử cũng là một tội lớn. Tôi thậm chí còn không mua cá, tôm hay cua còn sống.” Mẹ chồng của tôi nói với ông ta: “Đó là sự thật. Cô ấy không mua bất cứ thứ gì còn sống. Nếu có ai đó đã mua, thì cô ấy sẽ không đụng đến hoặc nấu nó, và cũng không ăn nó cho dù người khác đã nấu.” Tôi nói rằng: “Vụ tự thiêu là một màn kịch đã được chính phủ dựng nên. Nó đã kích động người dân hận thù Pháp Luân Công để cho họ có cớ đàn áp các học viên Pháp Luân Công. Hiện chúng ta đang ở trong bệnh viện, và có một số hiểu biết về y học. Liệu một đứa trẻ có thể nói và hát chỉ một vài ngày sau khi khí quản của nó được mở ra không? Nếu một người tự thiêu và bị đốt cháy, tại sao tóc của anh ta không cháy? Tư thế thiền định của Vương Tiến Đông không giống các bài công pháp của Pháp Luân Công.” Sau khi nghe những điều tôi nói, họ đều nghĩ rằng nó có lý.

Người phụ nữ nằm ở giường giữa liên tục nói:“Tôi đã hiểu. Cuối cùng tôi đã biết Pháp Luân Công là gì. Tôi thích được nghe cô nói. Nó làm tôi cảm thấy lạc quan. Tôi đến đây để điều trị tai biến đã khiến miệng tôi bị méo và ảnh hưởng tới mắt của tôi, nhưng các bác sỹ khăng khăng gửi tôi đến phòng của bệnh nhân bị tiểu đường. Tại sao vậy?”

Ngày hôm sau khi bác sỹ đến để kiểm tra các bệnh nhân, người phụ nữ nằm ở giường giữa đã khăng khăng đòi xuất viện. Bác sỹ nói rằng các xét nghiệm chưa có kết quả và cũng chưa có chuẩn đoán nào được đưa ra, do vậy sẽ rất nguy hiểm nếu cô ấy đi về nhà, và do vậy cô phải ký cam kết tự chịu trách nhiệm. Người phụ nữ nằm ở giường giữa nói lớn:“Tôi sẽ ký, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm về bản thân của mình.” Bác sỹ bỏ đi, và người phụ nữ đã nói thầm với tôi rằng:“Tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công khi tôi về đến nhà. Tôi sẽ tìm người hàng xóm sống ở tầng ba để học các bài công pháp.” Chúng tôi đã mỉm cười với nhau. Chỉ có tôi biết được lý do thật sự tại sao cô ấy được gửi đến phòng này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/30/无怨无悔-272877.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/14/141059.html

Đăng ngày 02-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share