Bài viết của một học viên ở Bắc Kinh

[MINH HUỆ 15-05-2013] Vợ tôi và tôi đã ngoài 60 tuổi. Chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1998. Trước đó, chúng tôi rất ốm yếu và đã thử tất cả các loại phương pháp điều trị. Vợ tôi đã từng mất niềm tin vào cuộc sống.

Vào mùa xuân năm 1998, cả hai chúng tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý Hồng Chí từ bi vĩ đại đã vớt chúng tôi lên từ địa ngục và tịnh hóa chúng tôi cả tâm lẫn thân. Chúng tôi đã trải nghiệm sự uyên thâm siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp và Phật ân hạo đãng. Tất cả các bệnh tật của chúng tôi đã được chữa khỏi. Vợ tôi đã vứt bỏ cái mũ mà bà ấy đã luôn đội. Bà ấy đã có thể gội đầu bằng nước lạnh ngay cả trong tiết trời lạnh giá. Trong 15 năm qua, chúng tôi luôn rất khỏe mạnh, không cần phải khám bác sĩ hay uống thuốc.

“Một công việc béo bở”

Chúng tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Chúng tôi tuân theo lời giảng của Sư phụ Lý.  Là những người tốt, chúng tôi sẽ không ngừng tu luyện cho đến khi đạt chính giác của sự vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.

Vào năm 2003 và 2004, một người họ hàng của tôi nhận hợp đồng xây dựng một nhà máy lớn. Anh ấy cần một người thật thà để làm người thu nhận nguyên liệu và đã thuê tôi. Do vậy tôi làm người thu nhận nguyên liệu và thu ngân cho anh ấy. Vật liệu xây dựng nhập về gồm có sỏi, cát, xi măng, và cốt thép. Tôi đã có thể kiếm được từ 30 nghìn đến 50 nghìn nhân dân tệ khi làm người thu nhận nguyên liệu cho một công trình xây dựng cỡ hàng triệu nhân dân tệ như thế. Nhiều người nghĩ rằng tôi đã nhận được một công việc béo bở.

Sỏi được chở đến bằng xe tải với hàng chục mét khối mỗi chuyến, mỗi chuyến giá hơn 1.000 nhân dân tệ. Vào lúc bận rộn, tôi làm việc cả ngày lẫn đêm 24 giờ không nghỉ và nhờ người khác giúp tôi cân hàng trước khi tôi xuất hóa đơn. Nói chung chúng tôi sẽ trả tiền người bán dựa trên số tiền ghi trên hóa đơn sau khi chúng tôi nhận được tiền trả cho hợp đồng xây dựng. Những người bán đã tìm mọi cách để kiếm thêm bằng cách chiêu đãi hoặc đút lót người thu nguyên liệu. Nhiều người đưa cho tôi “hồng bao” với 1.000 nhân dân tệ và muốn tôi viết dư hóa đơn cho họ. Tôi từ chối lấy phong bì và viết dư hóa đơn. Tôi hiểu rằng tôi phải coi nhẹ danh lợi và tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi phải chiểu theo lời giảng của Sư phụ và không bao giờ đổ thêm dầu vào lửa đối với tiêu chuẩn đạo đức xuống dốc ngày nay.

Người chủ xe tải đến tìm tôi

Một lần có một người chủ xe tải phàn nàn với lái xe là: “Sao anh không hối lộ người thu nguyên liệu?” Lái xe trả lời: “Không được đâu, một chút tiền ông ấy cũng không nhận. Ông ấy nói ông ấy tu luyện Pháp Luân Công, và Sư phụ của ông ấy bảo ông ấy không làm như vậy.” Người chủ cười: “Tôi không tin. Ai mà không thích tiền? Tôi sẽ đi nói chuyện với ông ấy!” Người chủ đến và lên lớp tôi: “Đừng có ngốc thế. Thời buổi này ai ở vị trí này mà không nhận quà chứ.” Tôi trả lời rằng: “Tôi là một người tu luyện [Pháp Luân Đại Pháp]. Tôi phải tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn. Đạo Đức của nhân loại đang trượt dốc hàng nghìn dặm mỗi ngày, nhưng tôi không thể thêm dầu vào lửa. Tôi phải luôn là một người tốt, một người tốt hơn, và một người siêu thường.” Người chủ nói: “Ồ, tôi ngưỡng mộ anh. Trong xã hội này, người ta coi trọng tiền hơn cả bố mẹ họ. Những người Pháp Luân Công các anh thật là tốt. Sư phụ các anh thật vĩ đại vì có những đệ tử tốt như anh. Một ngày nào đó tôi cũng tập Pháp Luân Công.”

Người lái xe chở xi măng đến tìm tôi

Một buổi tối, xe cung cấp xi măng đến nơi. Người lái xe đưa cho tôi một xấp tiền gói trong một tờ báo và nói: “Đây là quà của tôi cho anh. Dù sao đi nữa, anh phải nhận nó. Đó là nền tảng cho sự hợp tác tương lai của chúng ta.” Tôi nói: “Tôi đã nhiều lấn nói với anh rằng tôi tuyệt đối không nhận. Đừng lo về sự hợp tác của chúng ta! Nếu tôi cần xi măng, chúng tôi đương nhiên sẽ dùng xi măng của các anh. Tôi đảm bảo tôi sẽ không gây khó dễ gì cho anh vì anh không tặng quà cho tôi đâu.” Chúng tôi đẩy xấp tiền qua lại mấy lần. Tôi không biết đó là bao nhiêu tiền, nhưng tôi kiên quyết rằng tôi sẽ không nhận nó. Anh ấy hỏi tôi trước khi đi: “Làm sao để tôi cảm ơn anh?” Tôi trả lời: “Anh hãy cảm ơn Sư phụ của tôi. Chính Ngài đã dạy tôi như vậy.”

Một nhân viên giao hàng đến gặp tôi

Một nữ thư ký giao hàng một lần nói với tôi: “Anh không nhận quà và anh cũng không uống rượu và đi nhậu. Sư phụ của anh không cho phép. Tôi sẽ không gây khó dễ cho anh. Tôi sẽ chỉ mua tặng anh một số thứ làm đồ dùng hàng ngày. Đây không phải là tặng quà. Đây gọi là kết bạn.” Cô ấy mua cho tôi một bộ đồ nấu ăn. Tôi nói: “Cảm ơn cô! Tôi phải trả tiền cô.” Tôi cương quyết trả tiền cho cô ấy cho dù cô ấy phản đối.

“Tôi không tin ai ngoài [học viên] Pháp Luân Công”

Tôi đến một chợ bán thép để đặt một lượng lớn những thiết bị đã được đúc sẵn. Mỗi cái giá 3,5 nhân dân tệ. Người bán hàng hỏi tôi khi in hóa đơn: “Anh muốn tôi điền giá vào hóa đơn cho mỗi đơn vị sản phẩm là bao nhiêu?” Tôi nói: “Chẳng phải 3,5 tệ sao?” Anh ấy trả lời: “Đúng, tôi chỉ lấy của anh 3,5 tệ. Nhưng có cái lệ là ghi một số tiền lớn hơn lên hóa đơn, và anh có thể ăn phần dư.” Tôi nói: “Cứ ghi giá thật đi. Tôi tu luyện Pháp Luân Công và tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Sư phụ của tôi bảo tôi làm người tốt ở mọi nơi.” Anh ta hỏi: “Thật à? Tôi không thể tin được là còn có người tốt như anh.”

Một dịp khác tôi đến của hàng của anh ấy để đặt vật liệu xây dựng. Tôi chưa nhận tiền từ hợp đồng, nhưng tôi cần vật liệu ngay. Tôi đã thuê một xe tải và đến cửa hàng của anh ấy. Cái chúng tôi cần giá hơn 6.000 nhân dân tệ, nhưng tôi chỉ mang theo 3.000 nhân dân tệ. Tôi nói: “Tôi gọi xe tải đến rồi. Nếu anh tin tôi, anh có thể cho bốc vật liệu lên không, để việc xây dựng không bị đình trệ…” Trước khi tôi kịp giải thích xong, anh ấy đã trả lời: “Không vấn đề gì. Trong xã hội ngày nay, tôi không tin ai ngoài [học viên] Pháp Luân Công.”

Học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người thuần khiết

Người họ hàng của tôi bảo tôi áp tải một chuyến hàng chở gỗ xẻ sang một thành phố khác. Người lái xe tải là người quyết định dừng ở đâu để ăn. Ở một điểm dừng, có hai cô gái đến và tìm cách dụ dỗ chúng tôi. Tài xế bảo tôi: “Hôm nay vui vẻ một chút đi. Cũng không đắt đâu.” Tôi từ chối. Anh ấy hỏi: “Tại sao? Không có tiền à. Tôi có!” Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không có hứng thú.” Mấy cô gái kia liền bỏ đi.

Tu luyện là bỏ đi những chấp trước xấu xa. Khi chấp trước được bỏ đi, một người tu luyện sẽ coi danh, lợi, tình cảm, dục vọng, tức giận rất nhẹ. Họ sẽ được coi là người tốt, thật thà và thuần khiết.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/15/【庆祝513】我在建筑工地当收料员-272818.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/7/140338.html

Đăng ngày 02-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share