Bài viết của một học viên từ Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 21-05-2013] Trong cuộc họp Đại hội Đảng lần thứ 18, đã có một vài biểu ngữ ca ngợi Đảng được treo trong khu vực của chúng tôi. Tôi đã quyết định loại bỏ chúng bằng cách phát chính niệm để chúng sinh sẽ không bị những thứ đó can nhiễu và có thể tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Công. Tôi đã dành nhiều thời gian để phát chính niệm và nó đã có hiệu quả.

Tuy nhiên, có một biểu ngữ rất khó gỡ ra. Một ngày nọ, sau một tháng phát chính niệm, tôi cảm nhận được dòng năng lượng rất mạnh. Tôi đã xin Sư phụ ban cho tôi khả năng siêu phàm hơn và sử dụng công năng ban vận để gỡ bỏ tấm biểu ngữ và loại bỏ tà linh độc ác của chế độ để chúng sinh có thể được cứu. Sau khi tôi có ý niệm đó, tôi cảm thấy toàn thân tôi được bao phủ bởi năng lượng. Hai mươi phút sau, tôi có cảm giác rằng tấm biểu ngữ đã bị phá huỷ. Vào ngày thứ hai, tôi quay lại và nhìn thấy một đầu của tấm biểu ngữ đã rớt xuống và nó chỉ còn dính tòng teng ở trên tường. Vào lúc 02 giờ sáng, tôi đưa tay ra và gỡ nó xuống.

Tôi từng bị giam giữ trong trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia. Tiếp theo sau là kinh nghiệm tiêu diệt sinh mệnh tà ác ở trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia của tôi bằng việc phát chính niệm.

Lá cờ máu rơi xuống

Tại trại lao động Mã Tam Gia, tôi bị giam giữ trong một phòng đông lạnh ở tầng 04, nơi mà nước có thể đông thành đá một cách dễ dàng. Vì nó quá lạnh, ngay cả những lính canh cũng không thể chịu nổi. Tôi bị các cộng tác viên giám sát 24 giờ một ngày. Cửa sổ phía sau nhìn ra một cái sân trống nơi có một cột cờ.

Một ngày nọ vào buổi trưa, tôi nhìn thấy các lính canh yêu cầu mọi người, những người bị bắt giữ bất hợp pháp, xếp thành ba nhóm đứng thành hàng và hô to các khẩu hiệu của ĐCSTQ, và chuẩn bị kéo cờ lên. Ngay lập tức, tôi nghĩ đến lời giảng của Sư phụ: “một vị Phật huơ tay một cái, bệnh của toàn nhân loại sẽ không tồn tại”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi là đệ tử của Sư phụ và không nên để cho tư tưởng của chúng sinh bị đầu độc. Tôi quay mặt đi và đơn thủ lập chưởng. Tôi xin Sư phụ ban cho tôi nhiều sức mạnh và năng lượng hơn để giải thể tất cả các sinh mệnh tà ác và tinh thần của Chủ nghĩa Cộng sản mà sử dụng lá cờ đỏ của nó để đầu độc chúng sinh. Buổi lễ chào cờ không nên thành công. Sau khi phát ra niệm đó, tâm tôi định chắc vào chữ “diệt”.

Sau đó vài phút, thiên mục của tôi nhìn thấy lá cờ đã ngã xuống. Tuy nhiên, tôi không chắc chắn liệu nó có phải là thật hay không vì tôi đã nhìn thấy nó bằng thiên mục. Khi ấy, tôi nghe thấy các cộng tác viên hét lên: “Lá cờ rơi xuống!” Tất cả đều nhìn qua cửa sổ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi đã động viên tôi bằng việc để tôi nhìn thấy cá cờ rơi xuống thông qua thiên mục. Từ thời điểm đó cho đến khi tôi rời đi, họ không bao giờ treo cờ nữa.

Tôi đã có chính niệm mạnh mẽ hơn.

Những bài hát ca ngợi ác Đảng  phải dừng lại

Tại trại lao động Mã Tam Gia, mỗi ngày vào giờ ăn, các lính canh yêu cầu mọi người phải hát một bài hát được viết để ca ngợi ác Đảng trước khi dùng bữa. Trên tầng tư, tôi nhìn thấy nó rất rõ ràng và cầu xin Sư phụ giúp tôi. Tôi lặng lẽ đọc khẩu quyết phát chính niệm và tiêu diệt hoàn toàn tất cả các sinh mệnh tà ác và các nhân tố đằng sau những bài hát độc ác đó. Tôi cũng đọc tên của từng lính canh để giải thể các sinh mệnh tà ác đằng sau họ. Trong hầu hết các trường hợp, tôi đều có thể làm cho các bài hát phải ngừng lại.

Thỉnh thoảng khi tôi gọi tên của lính canh, tôi yêu cầu cô ấy đừng nghĩ đến việc bắt các tù nhân phải hát bài hát. Sau đó, các tù nhân đã thật sự không phải hát bài hát trước khi họ có thể dùng bữa. Thỉnh thoảng các lính canh yêu cầu tù nhân đi thành hàng. Tôi đã phát chính niệm và việc đó cũng bị huỷ.

Các lính canh hét lên: “Cô ấy đã phá huỷ các bản tuyên bố!”

Tầng 04 của trại lao động Mã Tam Gia là nơi đặc biệt dùng để tra tấn các học viên. Tôi bị giam giữ trong một căn phòng nhỏ trong một thời gian dài và có thể nghe tiếng la hét và than khóc của các học viên và tiếng nguyền rủa của lính canh cũng như tiếng kêu của các học viên khi bị sốc với dùi cui điện. Nó cực kỳ đáng sợ và tàn bạo. Trong môi trường như vậy, tôi học thuộc Pháp và phát chính niệm tuỳ thuộc vào từng âm thanh khác nhau mà tôi nghe được. Cách này rất có uy lực.

Tôi được biết có một học viên mới được đưa đến đó gần đây đã bị tra tấn. Tôi xin Sư phụ giúp cho học viên này giữ được chính niệm chính hành và không hợp tác với các lính canh. Các học viên chỉ nên đi trên con đường đã được Sư phụ an bài. Tôi giữ chính niệm và nghe những người lính canh độc ác la lên một cách giận giữ: “Cô ấy đã phá huỷ các bản tuyên bố!” Tôi biết rằng đây là kết quả từ sự trợ giúp của Sư phụ.

“Tại sao dùi cui điện không hoạt động?”

Môt ngày nọ, họ tra tấn tôi bằng cách treo tôi lên một cái giường ngủ, để lưng tôi áp sát vào giường. Một người lính canh lấy một cây dùi cui điện và sốc vào nách tôi. Tôi xin Sư phụ giúp và phát chính niệm để làm cho cây dùi cui đó không hoạt động. Chắc chắn, người lính canh không thể mở cây dùi cui cho dù cô ta có cố gắng đến như thế nào đi nữa. Cô ta đã rất tức giận đến nỗi đỏ hết cả mặt. Cô ta đã hét lên: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi không thể bật nó lên được!” Cô ta đã bỏ đi cùng cây dùi cui.

Giám đốc trại giam định đánh tôi nhưng tay ông ta không thể cử động

Vào dịp Tết Nguyên Đán năm 2011, Giám đốc Trại lao động Mã Tam Gia đã đến để kiểm tra các đội đang làm việc như thế nào. Đội trưởng nơi tôi bị giam giữ đi cùng ông ta. Giám đốc là một người đàn ông mạnh mẽ và các cộng tác yêu cầu tôi chào vị lãnh đạo. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Ông ta đã đưa tay mình lên và định đánh tôi. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã giúp tôi. Tôi đọc khẩu quyết phát chính niệm. Ông ta chỉ có thể đưa tay của mình lên, nhưng không thể đánh tôi. Sau đó ông ta đã quay lại và bỏ đi. Tôi biết rằng Sư phụ đã huỷ bỏ khổ nạn đó cho tôi.

Các lính canh thay đổi quan niệm của họ

Vào một buổi chiều, có một cộng tác viên giám sát các hoạt động của tôi nói với tôi rằng cô ấy phải nhờ người khác trực thay mình trong suốt đêm đó. Tôi hỏi cô có chuyện gì xảy ra vậy. Cô nói rằng vị Giám đốc yêu cầu cô giáo huấn những học viên đã từ chối bị chuyển hoá. Tôi nói: “Cô đã bị chuyển hoá. Bây giờ cô sẽ lan truyền những suy nghĩ xấu xa cho những người khác. Cô đang làm một việc rất sai và đã tạo ra rất nhiều nghiệp cho bản thân.” Khi cô ấy xin lỗi, tôi nói rằng bất cứ điều gì cô ấy đã nói, đều là đang giúp các lính canh làm điều ác. Tôi phải ngăn cô ấy làm điều đó. Sau đó tôi bắt đầu phát chính niệm. Tôi gọi tên cô ấy và giải thể tất cả các sinh mệnh độc ác đằng sau cô.

Kết quả là, trước khi lớp học bắt đầu, cô ấy đã khóc và quay trở lại. Tôi hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy nói rằng Giám đốc, người chịu trách nhiệm sản xuất đã ngăn cô lại bởi vì ông ta muốn những người khác đi ngủ sớm vì họ phải làm việc vào ngày mai. Các sản phẩm phải được làm xong với chất lượng tốt. Tôi biết Sư phụ đã giúp tôi có được kết quả này.

Kể từ khi đó, các lính canh không bao giờ yêu cầu cô ấy giáo huấn [các học viên] nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/21/在马三家黑窝发正念解体邪恶的故事-274005.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/6/140320p.html

Đăng ngày 02-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share