Bài viết của một học viên ở Tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 09-05-2013] Hầu hết các học viên trong làng chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tuy nhiên, một số người trong số họ đã bị lệch đường trong tu luyện cá nhân và trong tu luyện Chính Pháp. Trong vài năm qua tám học viên đã xuất hiện các triệu chứng bệnh tật và qua đời. Việc này đã tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực đối với người dân trong vùng chúng tôi và gây ra rất nhiều trở ngại cho chúng tôi trong việc tiếp tục giảng chân tướng và cứu độ họ.

Một học viên tinh tấn đã bị nghiệp bệnh

Gần đây, thêm hai học viên nữa bị bức hại bởi cựu thế lực mà biểu hiện dưới hình thức nghiệp bệnh. Một trong số họ là một học viên nữ khoảng 50 tuổi. Bà có tính cách rất áp đặt và hơi bị kích động một tí là bà có thể nổi giận ngay. Tuy nhiên, trong những khía cạnh khác như việc giảng chân tướng cứu độ chúng sinh thì bà lại làm rất tốt, đặc biệt là trong việc nói chuyện với mọi người một cách trực diện. Bà nói chuyện với gần như tất cả mọi người mà bà gặp trong cuộc sống thường ngày về chân tướng của Pháp Luân Công. Trong số tất cả các học viên trong vùng chúng tôi, bà ấy đóng một vai trò rất quan trọng. Tuy nhiên, bà đã phải chịu đựng nghiệp bệnh trong những năm qua.

Ban đầu lưng của bà có chỗ lở loét và đau đớn. Việc này tiếp diễn trong một thời gian dài nhưng những học viên khác không chú ý nhiều đến bà. Vào giữa tháng 12 năm 2012, đột nhiên lưng bà bị đau trầm trọng và bà bị sụt khá nhiều cân. Thậm chí việc đi bộ khoảng 30 hay 40 mét ra điểm luyện công còn trở nên khó khăn đối với bà. Bà bị đau đớn cùng cực và nhờ các đồng tu: “Hãy phát chính niệm cho tôi, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi không muốn mọi người có suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp bởi vì tôi.” Các đồng tu khích lệ bà giữ chính niệm và cũng phát chính niệm cho bà. Tuy nhiên, một số học viên mà phát chính niệm cho bà đã mang quan niệm người thường về tình trạng của bà và nói sau lưng bà. Một số nói: “Bà ấy luôn làm tổn thương người khác và bà ấy đã không hướng nội. Nếu bà ấy không thay đổi tâm tính, chính niệm của chúng ta sẽ chỉ thay đổi được mọi thứ trên tầng bề mặt. Làm sao mà có tác dụng được?” Những người khác nói, “Chúng ta phải có trách nhiệm với bà ấy và chúng ta phải để bà ấy nhận ra những vấn đề của mình, nếu bà ấy kịp thời thay đổi bản thân mình thì chúng ta mới có thể giải thể được bức hại.” Do vậy rất nhiều lời phàn nàn và trách móc phát ra hướng về phía bà ấy. Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Chư vị biết chăng? Thứ phát ra ấy hình thành ở toàn cầu một thứ dinh dính như hồ, rất ít tà ác liền có thể can nhiễu chư vị.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC năm 2011)

Hai ngày sau, nghiệp bệnh của học viên đó dường như trở nên trầm trọng hơn. Tay và chân của bà ấy bị sưng phù lên, bà ấy bị sốt và không thể ăn được. Mặc dù các học viên phát chính niệm gần bà ấy nhưng bà đã bị mất ý thức do bị sốt. Tất cả chúng tôi đều bồn chồn và lo lắng cho bà ấy.

Gia đình đã đưa bà ấy đến bệnh viện và bác sỹ nói bà đã bị biến chứng nghiêm trọng bởi bệnh tiểu đường, bà bị thiếu máu trầm trọng, tràn dịch màng phổi, thận phù và bên trong chứa đầy máu đông. Theo bác sỹ, bà ấy có thể chết bất cứ lúc nào. Lúc ấy, học viên đó trở nên khó thở, nước tiểu có máu và sốt cao. Các bác sỹ đã làm gấp một số thủ tục và khuyên bà ấy nên đến Bắc Kinh để phẫu thuật cắt bỏ thận. Học viên đó đã từ chối lời đề nghị của bác sỹ và về nhà.

Sau khi về nhà, bà ấy phải nằm trên giường và không thể trở mình nếu không có sự giúp đỡ. Trong vài ngày bà ấy không có nhu động ruột và đổ rất nhiều mồ hôi.

Mọi học viên trong vùng chúng tôi trở nên lo lắng cho tình hình của bà ấy. Chúng tôi không thể để mất thêm học viên và chúng tôi không thể gây thêm thiệt hại cho Đại Pháp. Bên cạnh việc phát chính niệm cho bà ấy, khích lệ bà ấy phải tự mình có chính niệm và cầu xin Sư phụ trợ giúp, chúng tôi còn có thể làm được gì nữa đây? Chúng tôi cảm thấy rằng sự chịu đựng của bà ấy đối với cuộc bức hại này bởi cựu thế lực giống như đang bức hại cả nhóm chúng tôi. Tình hình khẩn cấp đến mức mà chúng tôi không thể chờ đợi được nữa! Điều phối viên của chúng tôi đã liên lạc với tất cả các học viên ở các vùng lân cận và chia sẻ thể ngộ của chúng tôi về vấn đề này. Chúng tôi đã xem băng hình Sư phụ giảng Pháp cho các học viên tại Úc châu ba lần. Mỗi học viên đều có một thể ngộ mới.

Nhận ra những thiếu sót của chúng tôi

Trong khi chia sẻ, điều phối viên nói: “Chẳng phải chúng ta nên thay đổi căn bản những quan niệm người thường của chúng ta hay sao? Khi chúng ta giúp đỡ những học viên mà đang chịu khổ nạn về thân thể, xuất phát điểm của chúng ta là gì? Trên bề mặt, dường như chúng ta rất tận tình giúp đỡ bà ấy, đến thăm bà ấy, phát chính niệm cho bà ấy (dĩ nhiên, đó là những điều mà chúng ta nên làm) nhưng, thực tế, trong tâm chúng ta, trong tiềm thức chúng ta lại muốn giúp bà ấy tìm những vấn đề của bà ấy và để bà ấy tự mình đề cao.”

Các học viên khác đã nhận ra rằng: Những sự việc như thế này thường xuyên xảy ra ở đây, không chỉ những học viên đang gặp khổ nạn cần sự trợ giúp mà chắc hẳn mỗi chúng ta trong chỉnh thể này có gì đó cần phải tu bỏ. Điều mà Sư phụ muốn là tất cả mọi người đều hướng nội. Nếu không điều mà chúng ta nhận được chỉ là sự phóng đại của tâm chấp trước truy cầu kết quả của chúng ta. Trước đây, một vài học viên đã ra đi một cách đáng tiếc, mang theo họ sự phàn nàn và soi mói của chúng ta. Chúng ta cần phải thật sự rút kinh nghiệm từ những bài học này và không nên để việc đó lại xảy ra. Chúng ta cần phải biến điều xấu thành điều tốt nhằm bù đắp những thiệt hại đối với việc cứu độ chúng sinh.

Nhưng làm thế nào để chúng tôi thay đổi được những quan niệm của mình? Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi cần phải chính lại từng tư từng niệm của mình, hoàn toàn phủ nhận sự an bài của cựu thế lực. Chúng tôi cần phải thay đổi những quan niệm của mình “trợ giúp học viên vượt qua khổ nạn” thành “học viên mà đang gặp khổ nạn giúp chúng ta tu luyện” và thực sự thay đổi từ “trợ giúp những người khác” thành “tu luyện bản thân và buông bỏ những quan niệm người thường của chúng ta.” Thật sự rất khó đối với những học viên đang phải chịu đựng nghiệp bệnh. Chúng ta không nên đặt thêm áp lực lên họ và không nên đổ thêm những vật chất bất thuần vào trường của họ. Cho dù chính niệm của họ mạnh hay không, cho dù trong khía cạnh nào đó họ thực thi chưa tốt, chúng ta cần phải thay đổi những quan niệm của chúng ta và chỉ nhìn vào những điểm nổi bật của họ. Chúng ta thật sự cần phải hình thành một chỉnh thể và không để cựu thế lực lợi dụng những sơ hở của chúng ta.

Sư phụ không thừa nhận sự an bài của cựu thế lực và chúng ta cũng vậy. Học viên chúng ta có trách nhiệm cứu độ chúng sinh và đây chính là điều mà Sư phụ mong muốn. Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Kết quả là mọi học viên tham gia đã thay đổi quan niệm của mình và loại bỏ những tư tưởng người thường như tâm phàn nàn, tâm tật đố với bà ấy, tâm thờ ơ, tâm an dật, v.v… Mọi người đã ngừng hướng ngoại.

Trước đây khi học viên này mất bình tĩnh với chúng tôi, hầu hết các học viên đều bực mình. Mặc dù trên bề mặt họ tỏ ra khoan dung nhưng trong tâm họ cảm thấy rất bất bình. Họ cũng tin rằng đó là cơ hội mà học viên đó giúp họ đề cao tâm tính, vậy chẳng phải đó thật sự là cái tôi rất mạnh hay sao?

Sư phụ giảng:

“Chính vì chư vị vẫn còn cái tâm như vậy, nên mới có nhân tố nhắm vào tâm của chư vị mà xung kích; cũng chính vì chư vị vẫn còn khởi cái tâm ấy, nên chư vị mới cảm thấy khó chịu; chư vị đều còn cái tâm ấy, chư vị trở thành người dễ bị sự tức giận của người khác làm động tâm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)

Tất cả chúng tôi đều nhận ra rằng không phải là đồng tu đó đã làm không tốt mà chính là chúng tôi đã ngoan cố bám lấy những quan niệm của người thường mà không muốn bị động đến và Sư phụ đã dùng đồng tu này để giúp chúng tôi buông bỏ những suy nghĩ người thường.

Thay đổi suy nghĩ của chúng tôi

Sau buổi chia sẻ này, tất cả các học viên đã ngừng nói về việc ai đúng ai sai. Tất cả chúng tôi đều âm thầm hướng nội và phát chính niệm mạnh mẽ và thuần tịnh: “Hoàn toàn loại bỏ tất cả những nhân tố tà ác đang bức hại đồng tu của chúng tôi dưới hình thức nghiệp bệnh và loại bỏ hết thảy những nhân tố can nhiễu khống chế đồng tu khiến vị đó mất bình tĩnh.”

Khi chúng tôi gặp lại bà ấy, một điều phối viên nói với bà ấy trong nước mắt: “Chị thật tuyệt vời. Chị đang phải chịu đựng nỗi đau đớn dưới hình thức nghiệp bệnh. Chị không chỉ đang tu luyện bản thân mà quan trọng hơn, chị đang giúp tất cả chúng tôi tìm ra những thiếu sót của mình và chị đã giúp mỗi người trong chúng tôi, trợ giúp chúng tôi như một chỉnh thể. Chúng tôi cảm ơn chị rất nhiều!”

Từ việc đổ lỗi cho học viên này thành cảm ơn bà ấy, đúng là một sự thay đổi to lớn mà chúng tôi được trải nghiệm! Người học viên trong khổ nạn đã cảm nhận được điều này. Bà ấy vô cùng hứng khởi. Ngay khi chúng tôi thay đổi bản thân mình, bà ấy đã hồi phục một cách nhanh chóng. Chỉ vài ngày sau đó, bà ấy có thể ra khỏi giường và nấu cơm và sau đó hàng ngày bà ấy đã đến nhóm học Pháp. Giờ đây bà ấy lại ra ngoài để cứu độ chúng sinh.

Khi chúng ta thay đổi như một chỉnh thể, bà ấy cũng thay đổi. Bà ấy trở nên hòa ái và từ bi hơn. Chúng tôi cũng nhìn thấy một phụ nữ truyền thống dịu dàng và duyên dáng ở bà ấy. Chúng tôi biết đó là sự khích lệ từ Sư phụ. Tất cả chúng tôi đều muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đến Sư phụ vì đã trợ giúp chúng tôi trong sự việc này. Chúng tôi cũng muốn cám ơn các điều phối của chúng tôi vì những nỗ lực của họ.

Trên đây là những chia sẻ trong nhóm chúng tôi, xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/9/整体改变观念-同修闯出魔难-273133.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/13/139562.html

Đăng ngày 13-06-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share