Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trường Sa, Hà Nam

[MINH HUỆ 02 – 05 – 2013] Trong nhiều năm, vì tôi đã không học Pháp tốt theo yêu cầu của Sư phụ, tôi đã luôn chứng thực bản thân trong khi làm ba việc cũng như khi làm việc người thường, đặc biệt là trong những đột phá phi thường mà tôi đạt được trong lĩnh vực công nghệ.

Tôi đã thực hiện vài cải tiến kỹ thuật lớn trong những dự án không thuộc lĩnh vực chuyên môn của mình. Những cải tiến này đã đặt một nền tảng vững chắc cho sự phát triển lâu dài và sinh lợi cho công ty chúng tôi, và thậm chí các chuyên gia cũng phải kinh ngạc về chúng. Công ty chúng tôi có một dự án không tạo được lợi nhuận tài chính trong nửa năm, nhưng người ta đã đến tận cửa nhà để gặp tôi về nó mà tôi không phải mất công để tìm họ. Điều này giúp tôi có nhiều thời gian hơn để làm ba việc. Tôi cũng có những trải nghiệm kỳ diệu trong khi làm ba việc. Sau khi tôi tổ chức nhóm học Pháp, các đồng tu cũng có nhiều tiến bộ mau chóng.

Tôi cho rằng tất cả những điều này là nhờ vào khả năng của chính mình, nghĩ rằng mình có tài và thật phi thường. Tôi không bao giờ nghĩ rằng tất cả điều này là nhờ Sư phụ gia trì và đó là thể hiện của trí huệ và quyền năng mà Đại Pháp ban cho tôi. Trong khi tôi cảm thấy bản thân thật tuyệt vời và hiển thị khả năng của mình, tôi cũng mong đợi các đồng tu sẽ khen ngợi và khâm phục tôi.

Tôi không thể giải thoát bản thân khỏi chấp trước này và sơ hở này đã bị cựu thế lực lợi dụng. Sau khi tôi bị bắt, mặc dù tôi tự chỉ trích mình và tìm thấy nhiều chấp trước, tôi đã không tìm thấy được chấp trước căn bản của mình. Vì tôi vẫn còn ôm giữ chấp trước căn bản, tôi đã bị tà ác nhồi nhét vào đầu những dối trá phỉ báng Đại Pháp trong khi bị giam.

Sau khi tôi trở về nhà, trạng thái tu luyện của tôi không được tốt trong một khoảng thời gian, và tôi không muốn gặp các đồng tu. Khi lười biếng, tôi không muốn học Pháp cũng như luyện công. Tuy nhiên, Sư phụ luôn bảo hộ tôi. Tôi bắt đầu học Pháp ở nhà. Khi tôi đọc Chuyển Pháp luân trên máy tính, những dối trá mà tà ác nhồi nhét vào đầu tôi đã bắt đầu can nhiễu tôi, và tôi nghĩ rằng một vài đoạn Pháp mâu thuẫn với nhau về mặt thời gian. Rồi tôi nghĩ rằng đây có thể là một khảo nghiệm mà Sư phụ an bài cho mình và tôi nên tin tưởng Sư phụ và Pháp một cách vô điều kiện. Vì vậy, tôi tiếp tục học Pháp. Sau khi tôi đọc thêm bốn đoạn khác, Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa rằng không có mâu thuẫn về thời gian. Tôi nhanh chóng di chuyển con trỏ đến đoạn mà tôi đọc trước đó và đọc nó kỹ càng thêm một lần nữa. Thật vậy, những mốc thời gian hoàn toàn nhất quán với nhau. Trước đó, bị can nhiễu bởi những quan niệm tà ác, tôi đã không đọc cẩn thận và giống như là tôi bị thứ gì đó chặn lại. Tất cả những nghi ngờ của tôi đã được giải quyết. Tuy nhiên, vì tôi vẫn chưa tìm thấy chấp trước căn bản của mình, và tâm thái tôi vẫn không có thay đổi cơ bản.

Vì tính ích kỷ đã được dưỡng thành trong một thời gian dài trong cựu vũ trụ, cộng với môi trường vật chất đã phát sinh thêm các chấp trước và ham muốn, tính ích kỷ và những chấp trước của tôi cũng thể hiện một cách vô ý thức trong khi tôi làm ba việc. Điều rõ ràng nhất là tâm lý chứng thực bản thân và các ham muốn, dục vọng cắm rễ sâu mà tôi có khi nhìn các đồng tu khác giới, cũng như chấp trước hoan hỷ và tâm lý hiển thị.

Mặc dù các đồng tu đã nhắc nhở tôi bằng nhiều cách, tôi vẫn cố che đậy chúng vì ham muốn bảo vệ bản thân mạnh mẽ. Nếu chúng ta chấp trước vào bất kể điều gì, các vấn đề có thể sẽ xuất hiện. Kết quả là, các vật chất tiêu cực được sinh ra từ những chấp trước của tôi đã hình thành một trường quanh tôi, ngăn không cho tôi lắng nghe lời khuyên của các đồng tu. Vật chất tiêu cực cũng ngăn không cho tôi có được thể ngộ chân chính về Chính Pháp. Tôi cố làm lệch hướng bất kỳ lời khuyên nào từ các đồng tu với tất cả các loại lý do, và đôi khi tôi cũng dùng những lời dạy của Sư phụ như một chiếc khiên để phê bình người khác. Tôi đã làm ba việc trong khi mang theo gánh nặng của các chấp trước, không chỉ gây ra nhiều can nhiễu mà còn dẫn đến việc tôi bị bắt vào năm ngoái.

Đôi khi, tôi có thể thực hiện một vài đột phá và có thể làm tốt hơn một chút, nhưng ngay lập tức tôi sẽ sinh ra chấp trước hoan hỷ, hiển thị và bắt đầu chứng thực bản thân. Khi công việc không được trôi chảy như vậy, tôi sẽ phàn nàn về việc những người khác đã không phối hợp tốt hoặc là thế này thế nọ. Nói tóm lại, tôi cho rằng tất cả những việc được làm tốt là nhờ vào khả năng của mình và tất cả những việc làm không tốt là do can nhiễu từ các đồng tu hay can nhiễu từ tà ác. Tôi hiếm khi nhìn vào trong bản thân mình để xem liệu mình có phải là nguồn gốc của vấn đề không. Thậm chí khi tôi nhìn vào trong bản thân mình, tôi vẫn ôm giữ những chấp trước của mình, và vì vậy, tôi đã không bao giờ có thể tìm thấy chấp trước căn bản của mình.

Đôi khi tôi không biết phải làm gì, cảm thấy mất phương hướng, và với tâm lý bất ổn như vậy, tôi không thể tĩnh tâm học Pháp. Đồng thời tôi cảm thấy thời gian càng ngày càng ít khi mỗi ngày trôi qua; tôi cảm thấy sự gấp rút và cũng lo lắng rằng mình có thể bị tụt lại đằng sau. Vì vậy, tôi bắt đầu có chấp trước làm việc. Tôi bắt đầu tự cho mình là trung tâm, nghĩ rằng những dự án của mình là rất tốt và nên được đẩy mạnh rộng rãi. Tôi không hiểu tại sao lại có nhiều trở ngại đến vậy và tại sao lại có nhiều can nhiễu từ những người khác như vậy.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (‘Nhận thức tiếp nữa, ‘Tinh Tấn Yếu Chỉ)

“Thật sự có thể đề cao lên như thế, thì tất cả các việc chư vị làm với tâm thuần tịnh mới là việc tốt nhất, mới là thần thánh nhất.” (Nhận thức tiếp nữa, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Vì tôi không chân chính đi con đường của mình và làm việc với những chấp trước người thường, tôi càng cố thì mọi việc càng trở nên tệ hơn. Tôi không thể tiến về phía trước vì tôi đã không chân chính đi con đường của mình, và một vài hạng mục cứu độ chúng sinh đã trở nên bế tắc – Nếu tôi không thể từ bỏ những chấp trước người thường, các sự việc cũng sẽ không có thay đổi.

Trước khi tôi nhận ra điều này, tôi trở nên khó chịu, và bắt đầu nói chuyện với mọi người bằng thái độ bực dọc. Tôi thường nói chuyện với các đồng tu với giọng điệu như thể đang ra lệnh và chỉ dạy, hoặc là khiển trách người khác. Tôi cũng miễn cưỡng phối hợp với người khác. Để hiển thị khả năng của mình, tôi bắt đầu nhận xét không tốt về những việc mà tôi cảm thấy không thoải mái hoặc những việc không thích hợp với những quan niệm của tôi. Thất bại trong việc tu khẩu cũng tạo ra những rắc rối mỗi ngày cho tôi. Tất cả những việc này là kết quả của việc tôi chứng thực bản thân.

Tôi có xu hướng đề cao chính mình khi chia sẻ với các đồng tu, và điều này thường diễn ra không tốt lắm.

Tôi miễn cưỡng chỉ ra khuyết điểm của các đồng tu và thậm chí lặp lại điều họ nói vì sợ làm tổn thương cảm xúc của họ. Tuy nhiên, thật ra tôi đang cố giữ thể diện cho mình.

Với những chấp trước này, không ngạc nhiên khi tôi quá hẹp hòi để có thể cao thượng với những người mà tôi không thích. Ở nơi làm việc, đôi lúc tôi thậm chí còn muốn dùng biện pháp trừng phạt để giải quyết vấn đề. Đối với người tu luyện, suy nghĩ của chúng ta chính là hành động. Điều tôi có trong tâm cũng tương đương rằng tôi đã làm nó. Vì những người tu luyện làm việc bằng công năng siêu thường, và cách suy nghĩ không chính sẽ dẫn đến những hậu quả tiêu cực. Tướng do tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển. Nếu tâm một người đầy sự ích kỷ, thì môi trường và những thứ xung quanh người đó chắc chắn sẽ hỗn loạn. Vậy thì trách ai đây? Tất cả là do những chấp trước người thường của tôi.

Thông qua việc tăng cường học Pháp, và nhờ điểm hóa của Sư phụ, tôi đã đọc bài chia sẻ “Đột phá khỏi trạng thái bất ngộ kéo dài nhiều năm”. Tôi đã sốc khi nhận ra trạng thái của mình còn tệ hơn nhiều so với học viên đó. Sư phụ muốn chúng ta tu luyện để trở thành một bậc chính giác vô ngã vị tha trong Chính Pháp, không phải là một người chứng thực bản thân. Chúng ta chỉ có thể đề cao bằng cách từ bỏ tất cả các chấp trước và ham muốn dục vọng trong quá trình chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ trở nên như thế nào nếu không có Sư phụ từ bi bảo hộ. Xin cảm ơn Sư phụ vì lòng từ bi vô hạn và sự cứu độ từ bi của Ngài đã giúp con vượt qua con đường gập ghềnh của mình! Xin cảm ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ vô tư của các bạn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/2/我在证实什么-272716.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/17/139959.html

Đăng ngày 30-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share