Bài viết của Giản Đan, một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 08-05-2013] Tôi đã bị sốc nặng sau khi đọc bài “Truyền đọc kinh văn giả chính là loạn Pháp” của Ban biên tập Minh Huệ, đặc biệt là lời bình của Sư phụ “Ai làm ác sẽ tự chịu trách nhiệm”. Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy một lời bình nào của Sư phụ lại nghiêm trọng đến vậy, và điều đó cho thấy tội lỗi khi lưu truyền và đọc kinh văn giả là to lớn đến ngần nào! Sư phụ đau lòng và lo lắng biết bao khi các đệ tử đã để Ngài thất vọng như vậy!
Khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi luôn cảm thấy mình rất nghiêm túc và tinh tấn trong làm tốt ba việc mà các đệ tử cần làm. Tôi chưa bao giờ nhận ra rằng ẩn sâu trong tâm tôi là chấp trước vào việc chứng thực bản thân.
Tôi sinh ra trong một gia đình tin vào Phật giáo trong nhiều thế hệ, tất cả ông bà tổ tiên của tôi đều thực hành thiền. Tôi cũng đã trải nghiệm được một số điều kỳ diệu trong thời thơ ấu. Tất cả điều này đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Đến khi tôi lớn lên, và đặc biệt là sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi cùng các thành viên trong gia đình đã trải qua nhiều điều kỳ diệu. Kết quả là, tôi đã phát triển một chấp trước rất mạnh mẽ vào việc đánh giá cao bản thân một cách quá mức. Các đồng tu của tôi không thấy rõ điều này, nhưng các sinh mệnh tà ác trong các không gian khác lại nhìn thấy nó và đã lợi dụng sơ hở này.
Vào mùa hè năm 2010, một học viên mà tôi đã không nói chuyện trong hơn mười năm đột nhiên gọi điện cho tôi và sắp xếp một chuyến viếng thăm. Ngày hôm đó, ông ấy đã đến cùng một học viên lâu năm. Học viên này ngay lập tức đưa ra cái gọi là bài “Giảng Pháp tại lễ Phục sinh” và nói rằng: “Không phải tất cả mọi người đều được đọc, đây là Pháp đặc biệt, chỉ giảng riêng cho những người có duyên phận.” Lúc đầu nghe được điều này, một ý nghĩ đã lóe lên trong tâm trí tôi: “Nó có thể là giả không? Tại sao nó chưa được Minh Huệ Net công bố? Tuy nhiên, tôi lại bám chắc vào chấp trước của mình rằng tôi là một người đặc biệt, và do phần biết của tôi đã mang nó đến. Tôi đã không suy xét nhiều hơn về nó và bắt đầu háo hức đọc bài kinh văn giả đó, thật là một sai lầm to lớn.
Sau đó, tôi đã đọc “Giảng Pháp tại Pháp hội kỷ niệm Minh Huệ Net mười năm”. Khi một học viên ở châu Âu hỏi: “Viên Minh Net có thể đăng kinh văn của Sư phụ hay không? Hay chỉ có Minh Huệ Net mới có thể đăng?” Sư phụ đã trả lời:
“Tôi chỉ đăng trên Minh Huệ Net, là vì bảo trì tính ‘khả tín’ của Ông. Các website nội bộ khác mà đệ tử Đại Pháp làm thì cũng có thể truyền tải, phòng tránh những [website] giả làm loạn.”
Ngay lập tức, tôi nhận ra sai lầm của mình và đã đem bài kinh văn giả kia đi đốt. Dù tôi đã đọc nó được một thời gian, tôi vẫn toát mồ hôi lạnh và cảm thấy sốc sau khi đọc bài viết cùng lời bình của Sư phụ. Tôi cảm thấy rất day dứt và nó khiến tôi sởn gai ốc, và tôi đã nhận ra rằng đó là một hành vi phá hoại Pháp khi đọc “Kinh văn giả” mà không được đăng trên website Minh Huệ! Sư phụ nói: “Ai làm ác sẽ tự chịu trách nhiệm”. Tôi cảm thấy xấu hổ và rất đau khổ, suy nghĩ rằng đã quá muộn để ăn năn! Tôi không xứng đáng với ơn cứu độ to lớn của Sư phụ, và cũng không xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp!
Đây là một bài học rất lớn đối với tôi, từ đó tôi lại một lần nữa hiểu ra rằng tu luyện là một vấn đề vô cùng nghiêm túc, và chúng ta không thể hành động tùy tiện hay bừa bãi. Chúng ta phải thời thời khắc khắc làm mọi việc theo yêu cầu của Sư phụ. Tôi đang phơi bày chấp trước của mình và chia sẻ bài học cay đắng này với hy vọng rằng các bạn học viên đã đọc [Kinh văn giả] có thể rút ra được bài học từ kinh nghiệm này của tôi để không phạm phải sai lầm tương tự như thế.
Chúng ta hãy tĩnh tâm hướng nội để tìm ra những chấp trước người thường mà chúng ta vẫn còn ôm giữ để loại bỏ chúng đi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/8/自恃的沉痛教训-273122.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/23/140095.html
Đăng ngày 26-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.