Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 14-04-2013] Gần đây, tôi nhận thấy tâm tính của mình đã phát sinh một đại biến hóa: Tôi chưa bao giờ thấy rõ ràng về việc là tôi đã chứng thực bản thân trong suốt một thời gian dài như bây giờ. Cuối cùng, khi tôi đột phá khỏi trạng thái mà tôi đã không ngộ ra trong nhiều năm trước đây, tôi nhận ra rằng tình trạng tu luyện của mình đã luôn ở bên bờ vực nguy hiểm
Vào dịp năm mới, một nữ đồng tu mà tôi lâu ngày không gặp đã cảnh báo tôi rất nhiều, ngôn từ của cô khá quyết liệt. Tôi đã không nghĩ rằng cô ấy đúng mà thậm chí tôi còn nghĩ cô ấy đang chỉ trích tôi vô căn cứ và những điều cô ấy nói đều không thoả đáng. Khi cô ấy chỉ ra rằng có nhiều việc tôi làm là không đúng trong tu luyện, tôi đã không nghe mà còn hỏi cô ấy với giọng điệu châm biếm: “Có phải cô đang nói rằng tôi thực sự đang trong tình trạng nguy hiểm?” Tôi cảm thấy cô ấy đang phóng đại những lỗi nhỏ của tôi. Cho nên, tôi đã không thừa nhận những điều cô ấy nói là đúng
Một vài ngày sau đó, một học viên nam đến chỗ tôi và tôi kể cho anh ấy về mâu thuẫn giữa tôi và nữ đồng tu kia, hy vọng rằng anh ấy có thể giúp tôi phân tích tình huống này. Tôi kể vắn tắt về những gì đã xảy ra và học viên này nói: “Tất nhiên cô ấy có những vấn đề riêng của cô ấy, nhưng tôi phải chỉ ra những vấn đề của cô. Cô thực sự đang chứng thực bản thân mình trong khi đang làm các việc để cứu chúng sinh.” Tôi thật sự sốc khi nghe những lời đánh giá của anh ấy, nước mắt tôi lập tức rơi. Vào giây phút đó, từ tận đáy lòng mình, tôi đã thực sự tiếp thu ý kiến của anh ấy.
Những lời nói của anh ấy rất nghiêm khắc, nhưng tại sao tôi lại không hề có những cảm giác khó chịu, mà trái lại, tôi thật sự cảm thấy sốc và rơi lệ ngay tức thì? Có lẽ là do hai nguyên nhân: Thứ nhất, người đồng tu này đã không có bất kỳ tâm lý hiển thị hay chỉ trích tôi, mà thay vào đó những gì anh ấy nói hoàn toàn vì lợi ích của tôi, hoàn toàn từ góc độ trách nhiệm đối với việc tu luyện của của tôi. Vì vậy, những lời lẽ của anh ấy có sức mạnh của sự từ bi và có thể chạm đến trái tim tôi. Thứ hai, tôi thực sự đang chứng thực bản thân mình, và những gì mà nữ đồng tu kia nói là đúng.
Khi tĩnh tâm lại, tôi nhớ lại việc tu luyện của mình trong nhiều năm qua và nhận ra rằng tôi đã chấp trước mạnh mẽ vào việc hiển thị và chứng thực bản thân khi đang làm ba việc, đặc biệt trong việc cứu chúng sinh. Thực sự nữ đồng tu kia đã không chỉ nó ra một cách trực tiếp, nhưng thậm chí tôi vẫn không thừa nhận rằng mình đã làm không tốt. Tôi đã không thích khi cô ấy nói rằng tôi có tâm lý hiển thị và tôi không thừa nhận điều đó.
Tôi luôn tin rằng nhờ vào khả năng và sự quyết tâm bền bỉ của mình mà tôi có thể sử dụng kiến thức chuyên môn để khéo léo giảng chân tướng cho những người có địa vị cao. Và tôi tin rằng mình có khả năng giảng chân tướng tốt trong những hội nghị lớn nhờ vào sự chăm chỉ học hành. Do sự tự phụ của mình, tôi nỗ lực hơn trong chuyên ngành của mình để nâng cao trình độ với mục đích chiến thắng các bạn đồng nghiệp.
Khi tôi chia sẻ với các đồng tu về cách mà tôi giảng chân tướng để cứu những người có địa vị cao trong xã hội, tôi luôn mong nhận được sự tán dương và ngưỡng mộ. Đúng vậy, sự thật là tôi đã rất dũng cảm và bình tĩnh trong việc giảng chân tướng theo cách đó, và tôi cũng cảm nhận được sự khích lệ và bảo hộ của Sư phụ trong quá trình đó và kết quả đạt được rất tốt. Tuy nhiên, đó là do sức mạnh của Pháp đã đảm bảo cho sự thành công đó và tôi không thể đạt được bất cứ điều gì mà không có Pháp. Do đó, mọi thành công đều là nhờ vào sức mạnh của Đại Pháp chứ không phải do khả năng của “bản thân tôi”.
Tôi luôn mong muốn nhận được sự khen ngợi và ngưỡng mộ từ các đồng tu, những người không có được kỹ năng chuyên nghiệp hoặc thuận tiện trong công việc như tôi. Chấp trước người thường của tôi đã rất mạnh trong những năm qua, nhưng tôi thậm chí đã không nhận ra rằng tôi đang chứng thực bản thân mình.
Người đồng tu đó nói với tôi: “Đúng là một số người trong chúng tôi không thể làm những gì mà cô đã làm được, nhưng cô phải biết rằng tất cả năng lực và kỹ năng của cô là do Sư phụ cấp cho.”
Ngay lập tức, nước mắt tôi lại rơi. Tôi cảm động đến mức không nói lên lời và cảm thấy rất biết ơn Sư phụ và những bạn đồng tu của tôi. Chấp trước mạnh mẽ vào bản thân của tôi như một khối đá hoa cương khổng lồ đột nhiên bị vỡ tan thành nhiều mảnh. Một dải đất lớn mở ra trong không gian của tôi. Tôi cảm thấy một gánh nặng đã rời khỏi tôi. Chỉ có những người tu luyện chân chính mới có thể trải nghiệm được cảm giác mỹ diệu và thù thắng này.
Tôi nghĩ về nhiều điểm mạnh khác nhau mà tôi có giữa những người thường. Mọi người thường nói rằng tôi là một người “có tư chất bẩm sinh”, “khí chất mỹ hảo”, “cử chỉ thoát tục”. Tôi được mọi người biết đến với trình độ chuyên môn cao. Tôi cũng rất giỏi trong việc trang trí nội thất và nấu nướng. Tôi đã chấp trước mạnh mẽ vào tự ngã trong mọi lĩnh vực của cuộc sống và đã không đề cao được nhiều trong việc tu luyện của mình trong nhiều năm. Tôi coi thường những người có vẻ ngoài quê mùa, bao gồm cả những người tu luyện, và tôi luôn cảm thấy rất tốt vì mình ở trên những người khác.
Tôi nhận ra từ việc học Pháp rằng mọi thứ mà tôi có là do Sư phụ cấp cho, nhưng tôi đã không ngộ ra điều này, và chấp trước mạnh mẽ của tôi vào “tự ngã” chưa hề được đụng chạm đến. Nó cứng như một khối đá hoa cương lớn ở những không gian khác.
Lần này, cuối cùng một đồng tu đã giúp tôi nhận ra chấp trước nhỏ nhen này. Thói quen học hành chăm chỉ, năng lực chuyên môn, niềm đam mê văn học nghệ thuật của tôi – tất cả những điều đó đều được Sư phụ ban tặng cho tôi qua hàng nghìn năm và qua nhiều đời khác nhau. Những điểm mạnh mà tôi có trong cuộc đời này đều do Sư phụ ban tặng, Ngài mong tôi vận dụng tất cả điểm mạnh của mình để cứu bản thân và chúng sinh khi Đại Pháp được hồng truyền. Làm sao tôi lại có thể dễ dàng bị mê muội chỉ vì tôi học được một chút tinh hoa của nền văn hoá 5.000 năm uyên thâm mà Thần đã truyền ở Trung Quốc? Thậm chí những tính cách của người Trung Quốc cũng được tạo ra bởi những vị Thần. Sao tôi lại có thể nghĩ rằng mình là một người có năng lực chỉ vì tôi văn hay chữ tốt? Thật đáng cười khi giữ cái tâm như vậy.
Khi nghĩ về điều này, tôi cảm thấy trước đây mình đã làm rất tệ, ngộ tính kém. Tôi học những lời bình chú của Sư phụ trong một bài chia sẻ ngày 08 tháng 03 năm 2013 “Không bỏ tâm hiển thị rất nguy hiểm”, và tôi thậm chí còn xúc động hơn nữa. Chứng thực bản thân chính là hiển thị. Thật sự nguy hiểm nếu tâm chấp trước này không được loại bỏ. Tôi cảm thấy thật sợ hãi khi nhớ lại tình trạng nguy hiểm mà tôi đã trải qua trong quá khứ.
Trong quá trình cứu chúng sinh, tôi phụ thuộc quá nhiều vào những kỹ năng chuyên môn trong xã hội người thường của mình. Tôi thường xuyên nói không ngừng nghỉ ở nơi làm việc với một thái độ rất quyết đoán, cố gắng thể hiện những kỹ năng của mình. Để tạo uy quyền cho mình trong công việc, tôi sẽ nói chuyện với một giọng điệu mạnh mẽ đầy sức thuyết phục để chứng minh tôi là “bề trên và bất khả xâm phạm”. Thỉnh thoảng khi tôi có một chút phóng đại, tôi nhận ra tâm chấp trước của mình. Nhưng bởi vì tôi đã bị lợi dụng bởi cựu thế lực, tôi không thể dừng lại, cứ như thể tôi không thể kiểm soát bản thân mình. Điều này chẳng phải cực kỳ nguy hiểm sao? Tôi muốn “chiến thắng những người bạn đồng nghiệp của tôi và đánh bại họ” mà quên rằng mục đích chính của tôi là cứu chúng sinh chứ không phải so đo cao thấp với họ.
Cảm tạ Phật ân hạo đãng của Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu đã từ bi chỉ giúp!
Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/14/突破多年不悟的状态-272050.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/10/139317.html
Đăng ngày 23-05-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.