Bài viết của một học viên Đại Pháp ở  Trung Quốc Đại Lục

1. Đứa con trai đáng thất vọng của tôi

Tôi chỉ có duy nhất một người con trai, sinh vào giữa những năm 1970. Khi còn học tiểu học, do bị ảnh hưởng bởi những thanh niên xấu trong xã hội, nó đã hình thành những thói hư tật xấu như đánh nhau, chửi thề, hút thuốc và trốn học. Con tôi cũng thường xuyên qua đêm ở bên ngoài. Nó tiêu xài phung phí và đã bỏ học trước khi tốt nghiệp trung học. Không còn sự lựa chọn nào khác, chúng tôi phải cho con trai học nghề và cuối cùng nó cũng có được một công việc.

Tuy nhiên sau khi bắt đầu làm việc, thậm chí con tôi còn bị ô nhiễm nặng nề hơn trong dòng chảy của xã hội người thường. Cả ngày trời, nóbuông thả bản thân trong việc đàn đúm với những người bạn xấu của mình. Nó không những phung phí tiền lương của mình mà còn thường xuyên xin chúng tôi tiền. Con trai tôi bỏ ngoài tai những lời khuyên bảo của chúng tôi và những người bạn bè họ hàng khác, cuối cùng đã đi ăn cắp và kết quả là bị đi tù. Tôi và vợ mình đã thử mọi cách để khuyên nhủ con trai thay đổi tâm tính, lúc nào cũng lo lắng đến phát ốm và lo sợ nó thậm chí sẽ vướng vào những rắc rối lớn hơn.

Sau đó, con trai tôi lập gia đình và có một đứa con. Chúng tôi nghĩ điều đó sẽ giúp cậu ấy trưởng thành và chín chắn. Nhưng công việc của cậu ấy cũng giống như công việc của một trợ lý cảnh sát, và chính môi trường làm việc thối nát đó chẳng bao lâu sẽ tiếp tay cho những thói quen xấu của nó. Những người mà nó tiếp xúc đều là những người có phẩm chất và ứng xử rất kém. Họ thường giết thời gian rảnh rỗi ở những quán rượu hay những chỗ chơi bời.

Ngày nào cũng thế, cứ về nhà là con trai tôi say khướt. Nó không những không mang tiền về nhà mà còn đi vay mượn tiền khắp nơi, nói dối gia đình và thậm chí dám biển thủ công quỹ để thoả mãn vui thú của mình. Nó cũng đã nói ngọt để xin chúng tôi tất cả số tiền tiết kiệm hơn 100.000 nhân dân tệ. Hậu quả là con trai của nó liên tục bị đau ốm, rồi nó bị mất việc và vợ nó thì bỏ đi.

Tôi rất đau lòng và mất hết niềm tin vào đứa con trai này. Trong sự tuyệt vọng, tôi nghĩ: “Có thể trong kiếp trước, tôi đã nợ con trai mình quá nhiều và kiếp này nó đến để đòi tôi món nợ đó, vì thế mà tôi nên tiếp tục hoàn trả món nợ này.”

2. Trải nghiệm thần kỳ của con trai tôi đã làm thay đổi thái độ của tôi

Năm ngoái, nhiều chuyện xảy ra với con trai tôi đã khiến tôi cân nhắc lại thái độ trước đây của mình với cậu ấy.

Một lần khi con trai tôi đang tắm thuốc để chữa bệnh ngoài da, vài lần trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh cậu ấy đã nhìn thấy Pháp thân của Sư Phụ , Pháp Luân và Luận ngữ liên tiếp hiện ra. Nó nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác nhưng khi mở mắt ra, con trai tôi biết rằng nó vẫn rất tỉnh táo minh mẫn. Khi nhắm mắt lại, nó lại nhìn thấy rõ mồn một những hình ảnh đó.

Sau khi tắm xong, con trai tôi lập tức tới chỗ tôi và hỏi về cuốn Chuyển Pháp Luân. Cậu ấy nói rằng  ảnh của Sư Phụ mà cậu ấy nhìn thấy khác với ảnh trong quyển Chuyển Pháp Luân này (bản sao tôi đưa cho con trai tô xem có một bức ảnh mà Sư phụ mặc đồ phương Tây). Vì thế tôi đưa cho nó xem cuốn tái bản mới của Chuyển Pháp Luân, bản mà có ảnh của Sư Phụ trong bộ áo cà sa nhà Phật. Cậu ấy lật qua vài trang và nói đúng rồi, đây chính là những hình ảnh mà cậu ấy đã nhìn thấy. Tôi thật sự rất ngạc nhiên và khuyến khích con đọc hết quyển sách. Thật tiếc là nó chỉ đọc hết Bài giảng thứ nhất, sau đó nó dừng lại và tiếp tục huỷ hoại cuộc đời mình với đám bạn xấu.

Vào một buổi tối trong khi nhóm học Pháp của chúng tôi đang học Pháp, con trai tôi về nhà. Đột nhiên cậu ấy hỏi: “Khi nào thì mọi người lại học Pháp từ bài giảng đầu tiên? Cháu muốn học với mọi người.” Tôi hoàn toàn ngạc nhiên và lập tức đáp: “Chúng ta sẽ bắt đầu học bài giảng đầu tiên từ ngày mai.”

Thực ra cậu ấy đã đợi đến khi chúng tôi sẵn sàng bắt đầu. Trước khi chúng tôi bắt đầu học Pháp, tôi đưa cho cậu ấy một bản sao của Chuyển Pháp Luân. Con trai tôi mở sách và đột nhiên nói trong kinh ngạc: “Làm thế nào mà những câu này lại ở đây?” Tôi hỏi cậu ấy muốn nói đến những câu nào. Sau đó cậu ấy kể cho chúng tôi nghe những gì đã xảy ra trước đó:

Khoảng vài ngày trước, khi con trai tôi đang uống rượu và buông thả bản thân mình với những đứa bạn như bình thường, cậu ấy cảm thấy mệt mỏi rồi ngủ gật. Trong giấc mơ cậu ấy thấy một người đàn ông đang cố gắng đẩy cậu ấy qua một cánh cửa. Nó trông giống như một hố sâu vô tận bên trong cánh cửa, rất rùng rợn. Cậu ấy cố gắng hết sức để không bị đẩy qua cánh cửa. Trong khi đang vùng vẫy, cậu ấy nghe thấy một giọng nói, “Cậu đúng là một kẻ ngốc!…..” Còn một câu nói nữa nhưng cậu ấy không nhớ rõ. Nó đại loại như là “Sẽ quá muộn…” Cậu ấy tỉnh dậy và cảm thấy điều đó thật sự kỳ lạ. Sau đó cậu ấy lại gặp lại giấc mơ như vậy khi ngủ gật.

Sau khi nghe cậu ấy giải thích, chúng tôi nói với cậu ấy rằng Sư Phụ đang điểm hoá cho cậu ấy. Chúng tôi nói: “Có thế bản chất của con rất tốt, nhưng con đã đi sai đường và đang dần tới bờ vực nguy hiểm. Khi Chính Pháp kết thúc và bắt đầu đào thải những người có những hành vi xấu, lúc đó sẽ quá muộn cho con. Con không phải là một kẻ đại ngốc đúng không?” Con trai của tôi đã chuyển biến một cách sâu sắc và từ đó trở đi cậu ấy học Pháp với chúng tôi hàng ngày và biến đổi rất nhiều.

Khi chúng tôi đang học bài giảng thứ hai lần hai, tôi phải tránh đi một thời gian bởi vì có người đã tố giác tôi lan truyền tài liệu giảng chân tướng. Tôi đã để lại mọi thứ ở nhà cho con trai mình trông nom.

Hơn mười hai người từ đồn cảnh sát và uỷ ban vùng lân cận đã đến nhà tôi, nhưng tôi đã rời đi trước đó. Họ hỏi con trai tôi nơi tôi ở. Con trai tôi không hề có một chút sợ hãi nào và nói với họ: “Bố tôi tu luyện Pháp Luân Công. Có gì sai sao? Các người đi và hỏi bất kỳ người nào biết bố tôi xem. Tôi cá là không ai trong số họ nói bất kỳ điều gì xấu về ông ấy. Tại sao các người cứ tiếp tục gây phiền phức cho người tốt vậy?” Cậu ấy đã yêu cầu những người đó rời đi.

Sau đó, cậu ấy bảo một người đến kể cho tôi những gì đã xảy ra và động viên tôi tu luyện cho tốt. Cậu ấy thậm chí đã viết một bài thơ động viên tôi, nhưng thật đáng tiếc hiện tại tôi không nhớ nó.

3. Thể ngộ mới của tôi về việc làm thế nào để đối đãi với con trai của mình

Khi đi tránh bức hại của tà ác, tôi đã học Pháp nghiêm túc, đối chiếu bản thân mình với Pháp, và liên tục hướng nội. Trong khi tôi tìm kiếm mọi lỗ hổng hay những chấp trước mà bản thân mình vẫn còn, tôi lại có thể ngộ mới về cách đối đãi với người con trai đã làm tôi thất vọng.

Khi nói về cách để cứu người với lòng từ bi, Sư phụ giảng:

“Tôi nhìn nhận vấn đề không giống như mọi người hay con người thế gian. Con người khi thấy một người phạm lỗi là [cho rằng] dường như không thể tha thứ; nhưng tôi không xét vấn đề như vậy. Tôi nhìn chỉnh thể hoàn chỉnh một sinh mệnh một cách toàn diện, dẫu chỉ còn một tia hy vọng thì tôi vẫn cho người ấy một hy vọng.” (“Giảng Pháp Pháp hội Chicago 2004”)

Sư phụ cũng giảng:

“Không kể đến chúng sinh trong lịch sử đã sai đến đâu. Chư vị trong lịch sử đã phạm tội lớn đến mấy, có sai lầm lớn đến đâu, thì toàn bộ đều không xét đến, chính là xét đến thái độ đối với Chính Pháp hôm nay, chính là xét đến nhận thức về Đại Pháp; chính là một điều đó thôi.” (“Giảng Pháp tại Canada 2006”)

Nhớ lại và đối chiếu với những lời giảng của Sư phụ đã giúp tôi nhớ lại một cách nghiêm túc và ý thức về thái độ của con trai tôi với Đại Pháp kể từ khi tôi đắc Pháp vào năm 1996, cũng như những điều kỳ diệu đã xảy ra với cậu ấy.

a. Thái độ tích cực của con trai tôi đối với Đại Pháp

Mặc dù cậu ấy vẫn còn rất nhiều thiếu sót nhưng cậu ấy chưa bao giờ chống lại Đại Pháp, thậm chí sau ngày 20 tháng 07 năm 1999 khi cuộc bức hại bắt đầu, cậu ấy không bao giờ can nhiễu tới việc tu luyện Đại Pháp của tôi. Thay vào đó, cậu ấy thường đọc những tài liệu giảng chân tướng và đồng ý với những thông tin trong tài liệu.

Cậu ấy đặc biệt ấn tượng với khả năng chữa bệnh kỳ diệu của Đại Pháp mà cậu ấy đã chứng kiến từ tôi và với sự từ bi của các học viên đối với những người khác và những nỗ lực của họ để làm người tốt. Tất cả đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong cậu ấy. Đó là lý do tại sao con trai tôi đã sử dụng vị trí của mình để giúp đỡ những học viên bất cứ khi nào cậu ấy có thể, thậm chí trong suốt thời gian khi ĐCSTQ bức hại đệ tử Đại Pháp điên cuồng nhất.

Cậu ấy luôn giúp đỡ những học viên cao tuổi phát tài liệu, và bất cứ khi nào cậu ấy gặp phải những tình huống mà các học viên bị quấy nhiễu bởi những người không biết sự thật do bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ, cậu ấy sẽ can thiệp và giúp đỡ họ; khi cậu ấy áp giải những học viên bị bắt giữ như một phần công việc của mình, cậu ấy sẽ cố hết sức để làm dịu tình huống và cho họ mượn điện thoại để nhắn tin về nhà.

b. Những điều tốt đẹp đã đến với con trai tôi

Những điều tốt mà con trai tôi làm đã mang đến những điều tốt đẹp, và nhiều lần cậu ấy đã được cứu thoát khỏi những tình huống nguy hiểm.

Một lần, khi cậu ấy đang lái xe máy chở hai người bạn thân của mình thì đâm vào một chiếc ô tô đang đi ngược chiều, hai người bạn thân của cậu ấy bị văng lên vỉa hè và không thể đứng dậy. Cậu ấy không biết bằng cách nào mà mình lại có thể dừng chiếc xe máy ở ngay giữa đường.

Khi cậu ấy tỉnh lại sau cơn sốc, cậu ấy nhận ra rằng mình không hề bị thương. Sau khi lo cho bạn của mình xong, chiếc xe máy không khởi động được, vì thế mà cậu ấy phải tìm một người quen gần đó để giúp sửa xe. Thật là ngạc nhiên khi người quen đó cố gắng khởi động chiếc xe máy thì nó lại chạy được, và cậu ấy lái nó đi mà không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Con trai tôi thật sự rất ngạc nhiên bởi những gì đã xảy ra.

Còn một điều kỳ diệu nữa đã xảy ra với cậu ấy. Con trai tôi bị mắc bệnh vảy nến. Sau nhiều năm chữa trị, nó càng trở nên nặng hơn. Nó thậm chí rất nghiêm trọng và trở thành bệnh kinh niên. Cậu ấy không thể ngủ vào buổi tối và thật sự rất đau đớn.

Vào một buổi sáng năm 2006, sau khi cậu ấy thức dậy, cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình rất nhẹ và thoải mái, cậu ấy nhận ra rằng căn bệnh vảy nến của mình đã hoàn toàn biến mất sau một đêm. Cậu ấy biết rằng Đại Pháp đã giúp mình và rất vui mừng.

Rất tiếc vào thời gian đó con trai tôi vẫn còn chấp trước vào những thói quen xấu mà cậu ấy đã hình thành trong xã hội người thường nên đã bỏ lỡ cơ duyên quý giá đến với Đại Pháp. Cậu ấy vẫn làm những việc như trước kia và chỉ muốn làm một người thường. Vì vậy, một vài tháng sau đó, căn bệnh ngoài da của cậu ấy lại tái phát.

Cậu ấy đã trải qua rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời tương tự. Sao chúng có thể là ngẫu nhiên được?

c. Thể ngộ mới của tôi

Tôi ngộ ra rằng chúng ta phải chiểu theo nguyên lý:  “Chân – Thiện – Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” (Chuyển Pháp Luân) và trong tâm trí, chúng ta phải luôn nhìn nhận những đứa con của mình theo tiêu chuẩn đó.

Những đứa trẻ này có thể thuận theo Đại Pháp và giúp đỡ những học viên Đại Pháp để chứng thực Pháp. Đây là đặc tính căn bản của chúng và chúng là những người tốt chân chính. Chúng ta không bao giờ được phép đánh giá chúng bằng những nhận định của người thường. Nếu chúng ta làm như vậy, chúng ta sẽ không thể nhận ra chúng thực sự là người như thế nào và sẽ huỷ hoại chúng.

Bên cạnh đó, thậm chí nếu con của chúng ta vẫn còn thiếu chính niệm trong thời gian này và có những thiếu sót nhất định, thì chúng ta là những đệ tử Đại Pháp chỉ có sứ mệnh cứu độ chúng sinh, và chúng ta không được phép đánh mất hy vọng hay từ bỏ họ.

Dù cho họ có những vấn đề gì, chúng ta nên hướng nội và xem lại tâm tính của mình, bởi vì đó là gốc rễ của vấn đề. Những đứa trẻ này được sinh ra trong gia đình của chúng ta, vì vậy chúng phải có mối quan hệ sâu sắc với chúng ta, và nó có thể là một sứ mệnh đặc biệt mà Sư phụ giao phó cho chúng ta.

Nếu như chúng ta đối xử với chúng như những đứa trẻ ở xã hội người thường, sau đó chúng ta chỉ nhìn mọi việc theo quan điểm của người thường và bị vướng vào những cái tình nơi người thường, thì sẽ dần dần dẫn đến việc cản trở con của chúng ta thay đổi theo hướng tốt hơn.

Suy nghĩ của người thường không kiên định. Khi con của chúng ta đạt được một số thứ hoặc được khen ngợi, chúng ta có thể cảm thấy thỏa mãn, tự hào và muốn khoe khoang, khi con chúng ta phạm lỗi hoặc bị chỉ trích trong xã hội người thường, chúng ta lại cảm thấy xấu hổ, thất vọng và đổ lỗi cho chúng vì chúng không được như chúng ta mong đợi. Như vậy, trái tim của chúng ta bị lay động và bị kiểm soát bởi những quan niệm người thường.

Là người tu luyện, nếu chúng ta không thể loại bỏ những quan niệm người thường, làm sao chúng ta có thể loại bỏ những chấp trước này đây? Lý do mà một vài học viên bị rơi vào cái bẫy của khảo nghiệm với những đứa con “làm họ thất vọng” trong một thời gian dài là bởi vì những chấp trước người thường (tình cảm) của chính họ.

Chúng ta phải chiểu theo những lời giảng của Sư phụ và đối đãi với con cái của mình từ một xuất phát điểm cao hơn với một trái tim từ bi cứu chúng sinh. Chúng ta phải giúp những đứa con đã làm chúng ta thất vọng biết sự thật để chúng có thể được cứu. Đây là bổn phận trách nhiệm của chúng ta khi là những đệ tử Đại Pháp và là tiêu chuẩn mà chúng ta nên đạt tới trong tu luyện.

Sư phụ đã giảng:

“Có một số những đứa trẻ là rất có căn nguyên – đều là đến để đắc Pháp này.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên tại Trường Xuân”)

Những đứa trẻ có căn cơ và ngộ tính tốt có thể bước trên con đường tu luyện và trở thành những đồng tu của chúng ta. Vì vậy, chúng ta nên giúp đỡ chúng thậm chí nhiều hơn nữa một cách vô điều kiện.

Trên đây là một chút thể ngộ của tôi. Xin hãy từ bi chỉ ra bất kể điều gì chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/3/怎样对待“不争气子女”的一点体悟-270580.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/13/138491.html

Đăng ngày 01-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share