Bài của một học viên Pháp Luân Công ở Cẩm Châu

[MINH HUỆ 25 – 12 – 2012] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Kể từ đó, tôi cùng các bạn đồng tu đã bắt đầu bước trên con đường tu luyện Chính Pháp.

Không sợ hãi

Trưởng Phòng 610 Cẩm Châu đã chỉ huy một nhóm nhân viên cảnh sát đến bắt và đưa hai vợ chồng tôi tới đồn cảnh sát địa phương vào ngày 25 tháng 09 năm 2002. Tôi tự nghĩ: “Đây là một cơ hội tuyệt vời để truyền bá Pháp.” Vì vậy, tôi kể với họ rằng trước kia chồng tôi có một khối u ở não, bác sĩ đã nhận định bệnh tình của anh ấy rất nghiêm trọng và cách duy nhất để chữa trị cho anh ấy là tiến hành một ca phẫu thuật có chi phí hết sức tốn kém. Sau đó chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Khối u não của anh ấy đã biến mất một cách kỳ diệu mặc dù anh ấy không cần sử dụng bất kỳ loại thuốc men nào cũng như không phải đến bệnh viện hay tiến hành các thủ tục y tế. Giờ đây, anh ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh và không còn bệnh tật. Phó đồn cảnh sát hỏi: “Có phải cô đang cố truyền bá Pháp Luân Công không?” Tôi đáp: “Tôi chỉ đang nói sự thật.”

Tại trại tạm giam, tôi đã nói về sự tốt đẹp và phép màu của Pháp Luân Công cho tất cả những người xung quanh tôi, và nói rằng những người tin vào Pháp Luân Công sẽ nhận được nhiều phúc lành. Một số người thậm chí còn bày tỏ mong muốn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi được thả. Mặc dù chúng tôi bị giữ trong trại tạm giam, chúng tôi vẫn kiên trì luyện 05 bài công pháp vào 03 giờ sáng hàng ngày, và tiếp tục luyện vào ban đêm sau khi các tù nhân khác đã đi nghỉ. Một ngày nọ, khi tôi đang ôm bánh xe pháp lúc luyện bài công pháp thứ hai, tôi mở mắt ra và nhìn thấy một nhân viên cảnh sát nam đang nhìn chăm chú tôi. Tâm tôi không hề lay động, tôi nghĩ: “Ông cứ tiếp tục nhìn đi, tôi sẽ chỉ tập trung vào việc luyện công của tôi.” trại tạm giam cũng có một quản giáo nữ luôn sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau để cố gắng ngăn chặn tôi luyện công. Một ngày nọ, cô ta hỏi: “Cô có thể không luyện công trong thời gian tuần tra ​​của tôi không?” Cô ta muốn tôi luyện công sau khi cô ta đã rời khỏi tòa nhà. Tôi nói với cô ta: “Cô biết thời gian luyện cố định của tôi, vậy tại sao cô không trở lại sau khi tôi hoàn thành các bài tập?”

Trong lần thẩm vấn tôi, cảnh sát muốn tôi hợp tác với họ nhưng tôi đã từ chối bởi hợp tác chính là thuận theo mong muốn của tà ác. Cảnh sát nói với tôi: “Vì chúng tôi không thể thay đổi suy nghĩ của cô, nên chúng tôi sẽ để cho con trai của cô thuyết phục cô.” Câu trả lời của tôi đã khiến họ thất vọng. Tôi mỉm cười và trả lời: “Vô ích thôi, dù cho các ông có gọi bất kỳ ai đi nữa.”

Các học viên là một chỉnh thể

Đồng tu Trương Lập Mai ngay lập tức ngộ ra lúc cô bước vào trại tạm giam rằng chúng ta không nên mặc áo tù nhân. Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu ý cô ấy. Một ngày nọ, vì Trương Lập Mai không mặc áo tù và không ngồi trên tấm ván, quản giáo Kim bắt đầu đánh đập cô ấy. Lúc đó, tôi chợt hiểu rằng chúng ta là một chỉnh thể, và việc một đồng tu bị đàn áp cũng tương đương với việc tôi bị đàn áp. Tôi đã cởi áo tù ra, ném nó sang một bên và nhìn quản giáo Kim khiến cô ta lặng lẽ bỏ đi. Chúng tôi đã không bao giờ mặc áo tù một lần nữa.

Một học viên họ Chu được đưa tới. Cô ấy đã chống cự trong khi những lính bảo vệ cố chụp hình cô, do đó những kẻ tà ác nhốt cô và còng tay cô ra sau lưng. Tôi nói với họ: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ tuyệt thực cho đến khi các ông tháo còng tay cho cô ấy.” Quản giáo Kim đã tháo còng tay cho cô ấy vào đêm đó.

Đồng tu Hà Đào từ một phòng giam khác cũng bị còng tay tương tự bởi người phó trại giam. Lúc đó, tôi ở cùng phòng giam với 09 học viên khác. Tôi nói với họ: “Chúng ta nên làm những gì có thể để hỗ trợ các đồng tu của chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ tuyệt thực. Chúng ta sẽ không ăn cho đến khi họ ngừng tra tấn đồng tu của chúng ta.” Chúng tôi đã nhịn ăn trong 03 ngày và cuối cùng, trại giam đã ngừng việc tra tấn.

Phẩm giá của đệ tử Đại Pháp

Sau khi bị giam tại Trung tâm Giam giữ Cẩm Châu trong mười tháng, tôi đã bị tuyên án 03 năm tù và bị chuyển đến nhà tù Đại Bắc. Ban đầu, các lính canh của nhà tù xích tôi vào một ống nước nóng và sốc tôi với dùi cui điện. Sau đó, họ giao tôi cho một tù nhân tên là An Tiểu Bình. Dù còn trẻ, cô ta nổi tiếng là một người hung dữ. Tôi biết đây là một khảo nghiệm và vẫn giữ bình tĩnh. An Tiểu Bình đưa tôi đến một nhà kho nhỏ và bắt đầu đánh đập tôi lúc tôi vừa ngồi xuống .

Trong lúc bị cô ta đánh đập, tôi chỉ im lặng nhìn cô ta và không nhúc nhích. Cô ta dừng lại sau một lúc và sau đó tôi phát hiện rằng cô ta nói với người trưởng ban: “Thật vô ích khi đánh người này.”

Tôi đã tuyệt thực trong nỗ lực ngăn chặn cuộc đàn áp. Các nhân viên nhà tù buộc phải đưa tôi đến bệnh viện nhà tù. Họ đã buộc tôi vào giường. Một tù nhân được giao nhiệm vụ giám sát và tra tấn tôi. Họ còn đặt ống bức thực vào người tôi trong một tháng. Cơ thể và tâm trí của tôi chịu áp lực rất lớn trong thời gian đó. Hơn nữa lúc đó là mùa hè và có nhiều muỗi. Nằm ở đó mà không thể di chuyển, tôi đã bị muỗi cắn cho đến khi toàn bộ cơ thể của tôi đầy các nốt sưng ngứa nhỏ màu đỏ.

Một lần trong khi tôi bị buộc vào giường, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ. Sư phụ nói tôi vẫn kiên định vào Pháp và Ngài sẽ xử lý phần còn lại. Tôi đã giữ lời của Sư phụ trong tâm và cố gắng để chiểu theo Pháp mọi lúc, ngăn chặn những suy nghĩ lười nhác, phát chính niệm và nhẩm Pháp theo trí nhớ.

Từ chối lao động cưỡng bức

Trong tù, chúng tôi buộc phải thức dậy lúc 05 giờ sáng hàng ngày. Công việc sẽ bắt đầu lúc 06 giờ sáng, và nếu chúng tôi may mắn, công việc sẽ kết thúc sớm vào lúc 09 giờ tối. Lịch làm việc kéo dài 15-16 tiếng đồng hồ mỗi ngày này vắt kiệt sức lực của tất cả mọi người. Tôi đã kiên quyết từ chối việc này, với lý do rằng ngay từ đầu việc bỏ tù bất hợp pháp đã là một hình thức đàn áp. Lao động cưỡng bức chỉ là một hình thức đàn áp khác.

Vào một ngày thứ Sáu, tôi trở về phòng giam của mình sau một ngày lao động, và nhận ra rằng giường của tôi đã bị dọn sạch và tất cả các đồ dùng cá nhân của tôi bị lấy đi. Lúc này, An Tiểu Bình đến chỗ tôi và nói: “Chăn của cô không gấp theo quy định nên đã bị vứt vào nhà vệ sinh. Hãy tự đi lấy nó nếu cô muốn.” Tôi trả lời: “Người đã vứt nó đi chịu trách nhiệm đem nó trở lại.” Nghe vậy, cô ta rất giận dữ. Vào thời điểm đó, trong tâm trí của tôi thì điều này cũng là một hình thức đàn áp. Thứ Bảy và Chủ nhật là ngày các lính canh được nghỉ, mọi vấn đề chỉ có thể được giải quyết vào thứ Hai. 02 ngày không có người giám sát này là thời điểm lý tưởng để cô ta chèn ép và cô lập tôi. Tôi phớt lờ cô ta, nằm trên giường ván để nghỉ ngơi. Khi nhìn thấy tôi không phản ứng gì, An Tiểu Bình lại đến để cố chọc tức và khiêu khích tôi một lần nữa. Tôi kiên quyết lặp lại: “Hãy để cho người đã lấy nó đi mang nó trở lại.” Lúc đó, một tù nhân khác là Dương Thục Phân đã mang một tấm chăn nhỏ cho tôi dùng. Tuy nhiên An Tiểu Bình lại chạy đến giật lấy tấm chăt và ném nó xuống sàn. Những tù nhân khác là Ư Diễm Phượng, Dương Thục Phân sau đó đã tìm trưởng ban của chúng tôi là Vương Nhân và người trưởng ca tên Miêu để giải thích tình hình. Miêu đã ra lệnh An Tiểu Bình lấy lại tấm chăn, mặc dù An Tiểu Bình từ chối làm như vậy. Cuối cùng, Ư Diễm Phượng, Dương Thục Phân, Vương Nhân và những người khác đã lấy chăn của tôi và đưa nó trở lại cho tôi, như vậy, nỗ lực chèn ép tôi của cô ta đã thất bại.

Sử dụng pháp luật để phản đối cuộc đàn áp

Một lần khi tôi giặt quần áo, các nhân viên tà ác đã tịch thu một cái quần của tôi. Trong lúc đó, các tù nhân trong trại của tôi bị buộc phải học thuộc các quy định của nhà tù. Tôi đã từ chối học thuộc, nhưng một số tù nhân mù chữ trong nhóm của tôi đã đến nhờ tôi giúp đỡ. Tôi phát hiện ra có một quy định hướng dẫn cách bảo vệ quyền lợi cho tù nhân, rất thích hợp để tôi sử dụng. Tôi đã viết một bài luận kể về việc quần áo của tôi bị lấy đi như thế nào, giải thích điều này vi phạm quyền lợi của tôi như thế nào và trường hợp này nên được giải quyết như thế nào. Tôi đề địa chỉ thư gửi đến trưởng trại giam và đưa nó cho trưởng nhóm của tôi nói rằng: “Xin chuyển cái này lên cấp trên của anh.” Sau đó, những khó khăn mà tôi phải chịu đựng cũng trở nên ít hơn nhiều.

Tôi được thả ra khỏi tù và trở về nhà vào năm 2005. Một nhân viên từ Ban An ninh nội vụ đã triệu tập tôi đến một cuộc họp ở trạm, và yêu cầu tôi viết một lá thư cam kết rằng tôi sẽ ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ta cũng hỏi liệu tôi còn tiếp tục tu luyện hay không. Tôi kiên quyết trả lời: “Tôi sẽ tiếp tục tu luyện!” và nói với ông ta rằng tôi sẽ không viết bất cứ thứ gì. Cuối cùng, ông trả lời: “Sắp sang năm mới rồi, cô hãy trở về nhà đi.” Bằng cách này, tôi đã quay trở lại hồng lưu của chứng thực Đại Pháp.

Trong 03 năm tù giam, tôi đã trải qua rất nhiều khổ nạn và vượt qua chúng với sự giúp đỡ của Sư phụ. Tôi rất biết ơn Sư phụ, các đồng tu và chúng sinh đã chung tay giúp đỡ tôi vượt qua khổ nạn này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/27/任何情况下都不配合邪恶-264499.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/19/136374.html

Đăng ngày: 24-03-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share