Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-2-2013] Tôi là một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Hình thức luyện công và học Pháp theo nhóm mà Sư phụ lưu lại cho chúng ta đã bắt đầu bị phá huỷ khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999. Tôi đã không thấy được tầm quan trọng của việc học Pháp với các bạn đồng tu theo hình thức nhóm học Pháp, kết quả là tôi đã rơi rớt thảm hại trong sự tu luyện của bản thân.
Tôi chỉ mới tu luyện được một năm ngắn ngủi trước khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999. Trong gian đoạn đầu của cuộc đàn áp, tôi đã đi đến Bắc Kinh hai lần để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công với tư cách là một công dân Trung Quốc theo đúng quy định của hiến pháp. Tôi đã kết thúc bằng việc bị bắt và bị kết án hai năm tù trong một trại cưỡng bức lao động. Trong năm 2000, các trại cưỡng bức lao động trên toàn quốc bắt đầu sử dụng những người đã qua đời vì bị bức hại và những người đã từ bỏ Pháp Luân Công để tẩy não các học viên Pháp Luân Công khác đang bị giam giữ. Cho dù tình hình lúc đó như thế nào đi nữa, tôi cũng không hề quan tâm. Tôi đã quyết định không để mình bị lung lay, dao động. Tôi tập trung vào việc học Pháp và tu luyện bản thân dựa trên Pháp.
Sau đó, tôi tìm đọc các quyển sách của Pháp Luân Công và học thuộc Pháp, tôi hướng nội và tìm ra các chấp trước của mình dựa trên Pháp. Khi Sư phụ từ bi vĩ đại dạy cho chúng ta cách phát chính niệm, tôi như được cấp thêm đôi cánh. Tôi đã từng bị giam giữ trong một trại cưỡng bức lao động khét tiếng nhất ở Trung Quốc vì tu luyện Pháp Luân Công. Một thời gian ngắn không lâu sau khi tôi được trả tự do, hành động tra tấn bằng bạo lực đã leo thang. Nhiều học viên bị ngược đãi và có dấu hiệu bị tàn phế. Tuy nhiên trong khi tôi còn ở đó, tôi đã phát chính niệm bất cứ khi nào họ cố gắng đánh một học viên, và những kẻ tra tấn thường ngay lập tức dừng việc bạo hành.
Sau khi được thả ra, tôi đã dành vài năm để hoàn tất việc học hành của mình. Tôi là học viên Pháp Luân Công duy nhất ở trường. Tôi học Pháp, luyện các bài công pháp và phát chính niệm một mình. Thỉnh thoảng, tôi tự đi lấy các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi dành tất cả thời gian rảnh rỗi của mình cho việc tu luyện. Tôi cảm thấy rất tuyệt vời và không bao giờ bị mệt mỏi. Có một giai đoạn, tôi có thể nhìn thấy được sự hình thành của một thiên quốc bằng thiên mục vào mỗi buổi tối. Tôi cảm thấy tu luyện không hề khó khăn chút nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chuyển đến sống ở một vùng khác. Tôi bắt đầu làm việc và lập gia đình. Tôi đã liên lạc với một số học viên địa phương nhưng tôi không tham gia nhóm luyện công và học Pháp ở địa phương. Tôi vẫn dành thời gian cho tu luyện và làm tốt ba việc nhưng tôi luôn cảm thấy kiệt sức. Tôi cố gắng học Pháp nhiều hơn, luyện công thường xuyên hơn nhưng nó chỉ cải thiện được một chút. Tôi muốn được nghỉ ngơi sau một thời gian tu luyện “chuyên sâu”. Càng nghỉ ngơi lâu, tôi càng ít muốn cầm quyển sách Pháp Luân Công lên lại. Kết quả là tôi không còn tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã ở trong tình trạng siêng năng tu luyện rồi lại không tu luyện rất nhiều lần. Tôi đã rất khổ sở.
Năm 2012, tôi đã ngừng tu luyện Pháp Luân Công trong gần một năm, và trước đó, tôi đã ngừng tu luyện khoảng sáu tháng. Cách đây không lâu, một vài đồng tu đã gọi cho tôi và khuyên tôi một lần nữa phải tinh tấn trong tu luyện. Họ gợi ý rằng tôi nên cố gắng tìm ra những chấp trước căn bản đã cản trở sự tu luyện của tôi. Tôi nghĩ rằng nó có thể có liên quan tới chấp trước vào cuộc sống gia đình. Tôi nói với họ rằng ngày mai tôi phải đi làm, nhưng tôi sẽ tham gia nhóm học Pháp vào ngày mốt. Họ hài lòng và ra về.
Buổi tối đầu tiên tôi tham dự nhóm học Pháp, tôi đã đọc Pháp một cách toàn tâm toàn ý. Tôi vẫn giữ tập trung khi các bạn đồng tu khác đọc và tôi đã tập trung rất tốt. Tôi đột nhiên nhận ra rằng nguyên nhân gốc rễ của những khó khăn của mình, đó là tôi đã không nhận ra tầm quan trọng của việc tham gia luyện công và học Pháp nhóm!
Khi tôi mới tu luyện Pháp Luân Công, tôi chỉ có thể tham gia nhóm học Pháp một tuần một lần. Tôi nghĩ tôi sẽ tập trung tốt hơn khi học một mình. Mỗi ngày tôi đều tự học ba đến năm bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Tôi không bao giờ nghĩ rằng nó là một vấn đề.
Học Pháp và luyện các bài công pháp theo nhóm là hình thức tu luyện mà Sư phụ đã lưu lại cho chúng ta. Nó bảo đảm cho việc chúng ta nâng cao tầng thứ tu luyện của chính mình, nó cũng là cách nhanh nhất để rèn rũa một người tu luyện. Sau khi tôi bắt đầu tham gia nhóm học Pháp, tôi có thể nhanh chóng vượt qua nghiệp tư tưởng và nhập tĩnh. Tôi phải mất hai tiếng đồng hồ để tự vượt qua nghiệp tư tưởng, nhưng khi tham gia nhóm học Pháp với các đồng tu thì tôi chỉ mất có 20 phút. Khi tôi bắt đầu xem việc học Pháp nhóm là nghiêm túc, một lần nữa tôi lại cảm thấy rằng tu luyện chẳng khó khăn chút nào. Tôi đã nhận ra các chấp trước của tôi như tâm an nhàn, tâm lý hiển thị, hoan hỷ, ham muốn. Tôi bắt đầu câu thúc bản thân như một người tu luyện vào mọi thời khắc. Bây giờ, tôi đã gặt hái được lợi ích của việc tham gia học Pháp nhóm, và tôi đã bắt đầu tham gia nhóm luyện công.
Khi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi và một số bạn học đã dùng thời gian nghỉ trưa để cùng nhau luyện các bài công pháp. Cứ mỗi lần như thế, tôi lại cảm thấy mình được bao bọc bởi một trường năng lượng từ bi và hòa ái. Tôi cảm thấy như được trở về ngôi nhà thật sự của mình. Mỗi lần luyện công chung xong, tôi cảm thấy muốn học Pháp nhiều hơn và tinh tấn tu luyện hơn. Học Pháp và luyện các bài công pháp theo nhóm giống như một cách xây dựng nền tảng cho sự tu luyện của chính mình. Khi tôi ngừng làm việc đó, tôi bị mất năng lượng từ nhóm. Đó là cách mà các nhân tố tà ác từ các không gian khác đã dùi vào sơ hở của tôi.
Tôi bất ngờ nhận ra rằng sau khi tôi viết xong bài chia sẻ này, tà ác từ các không gian khác không thể phá hoại Pháp, nhưng nó có thể phá hoại môi trường tu luyện nhóm mà Sư phụ đã lưu lại cho chúng ta. Đây là tội ác phá hoại Pháp cơ bản.
Khi tôi gửi đơn thỉnh nguyện đến Văn phòng Khiếu nại Chính phủ vào năm 1999, điều đầu tiên chúng tôi yêu cầu là chấm dứt cuộc đàn áp và trả lại quyền tự do tu luyện Pháp Luân Công theo nhóm cho các học viên. Nhưng khi cuộc đàn áp vẫn tiếp tục diễn ra, chúng tôi chuyển sang tập trung vào các học viên Pháp Luân Công bị bắt, ngồi tù và tra tấn. Chúng tôi quên mất thỉnh nguyện ban đầu về việc khôi phục lại môi trường tu luyện. Tôi nghĩ rằng đây là cách họ làm cho chúng tôi phân tâm.
Hãy suy nghĩ về điều này. Tà ác đang cố gắng phá hoại Đại Pháp. Nhưng chính xác thì chúng có thể phá hoại điều gì trong thế giới con người?
Sư phụ giảng:
“Tôi có thể nói với chư vị rằng xem các video, tổ chức nhóm học Pháp, nhóm luyện công, và hội thảo giống như điều chúng ta đang làm hiện nay là phương thức tu luyện Đại Pháp duy nhất mà tôi đã lưu lại cho chư vị”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây Mỹ quốc)
Với suy nghĩ này, tôi đề nghị rằng chúng ta nên xác định rõ rằng tà ác đã phá hoại môi trường tu luyện theo nhóm của chúng ta. Cựu thế lực có thể cho là các học viên Pháp Luân Công vẫn còn mang nhiều chấp trước và sử dụng cái cớ này để biện minh cho tội lỗi của chúng trong việc tra tấn các học viên Pháp Luân Công. Nhưng không có cách nào để biện minh cho tội lỗi của chúng trong việc phá hoại môi trường tu luyện nhóm của chúng ta.
Sư phụ giảng:
“Phương thức tu luyện mà tôi lưu lại cho đệ tử Đại Pháp là sự bảo đảm cho đệ tử có thể thật sự đề cao lên, ví như tôi bảo chư vị đến công viên và mọi người luyện công tập thể sẽ hình thành một hoàn cảnh, hoàn cảnh ấy là biện pháp tốt nhất để cải biến bề mặt con người. Đệ tử Đại Pháp trong hoàn cảnh ấy với hành vi hình thành ở cảnh giới cao, kể cả từng lời nói từng hành động là có thể khiến người ta nhận thức chỗ thiếu sót của bản thân, có thể khiến người ta tìm được chỗ còn kém hơn, có thể cảm động con người, có thể dung luyện hành vi của người ta, có thể khiến người ta đề cao nhanh hơn, do đó các học viên mới hoặc đệ tử tự học nhất định phải đến luyện công ở điểm luyện công”. (Hoàn cảnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Sư phụ giảng:
“Tôi sẽ đề cập đến một vài điều nhỏ trong giây lát. Đối với một người, từ bây giờ, các học viên lâu năm, miễn là chư vị chưa đạt viên mãn, chư vị phải bước ra và luyện công. Tôi nhắc lại điều này một lần nữa. Tại sao tôi nói điều này? Bởi vì môi trường tu luyện của chúng ta, môi trường học Pháp của chúng ta, và khi các học viên cùng nhau nói chuyện và thảo luận là điều rất trân quý và tạo thành một môi trường hiếm có và trong sạch nhất. Điều này rất khó tìm thấy trong xã hội nhân loại, và là điều từ bi nhất và là mảnh đất tinh khiết tuyệt vời nhất, vì thế chư vị không nên để mất môi trường này. Đó là vì xã hội loài người đang tiếp tục suy tàn, và nó trở nên càng ngày càng tồi tệ. Tất cả đều có công ăn việc làm trong xã hội nhận loại, và chư vị có nhiều hoạt động xã hội – tất cả chư vị tiếp xúc với người thường và xã hội người thường. Vậy, những điều chư vị nghe, cho dù chư vị có ý định nghe hay không, tất cả những thứ của người thường sẽ ảnh hường tới sự tu luyện của chư vị. Vì thế thường xuyên học Pháp chung sẽ đem lại lợi ích cho chư vị và sử dụng bể nước sạch này để thanh lọc bản thân chư vị”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền trung Mỹ quốc)
Sư phụ giảng:
“Chư vị dù bận đến đâu cũng cần học Pháp, do đó tôi đề nghị đệ tử Đại Pháp trong các hạng mục, tốt nhất là chư vị dành thời gian tham gia vào học Pháp ở địa phương. Là vì một đoạn thời gian trước đây có các hạng mục nói với tôi rằng có thể tự mình thu xếp thời gian học Pháp hay không, tôi bèn quan sát, nhìn thử xem rằng khi họ không tham gia nhóm học Pháp lớn thì bản thân có thể tận dụng [thời gian] tu luyện hay không, thế được hay không, kết quả thấy là không được; không chỉ không được, mà còn đình trệ ở đó, rất nhiều việc làm không ra sao cả, rất nhiều người nghĩ vấn đề, xét vấn đề, xử lý vấn đề đều là dùng nhân tâm mà làm, tu luyện không lên theo kịp”. (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/22/接受没有正视集体学法的教训-270275.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/4/138361.html
Đăng ngày 15-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.