Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 05-10-2012] Tôi năm nay 52 tuổi. Tôi không bao giờ quên bản thân đã may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp như thế nào vào năm 1995. Đại Pháp đã cho tôi một sự khởi đầu mới trong cuộc đời. Trái tim tôi tràn ngập sự cảm kích khi nhớ lại những gì tôi đã trải qua suốt hơn 10 năm qua. Bạn bè và người thân của tôi đã kinh ngạc bởi những gì đã xảy ra với tôi.

Một ngày vào năm 1995, một người bạn của tôi nói với tôi về một chuyện anh đã trải nghiệm. Anh đi sửa đồng hồ của mình. Sau khi nó đã được sửa xong, anh được biết rằng nó không có vấn đề gì nghiêm trọng và anh không phải trả bất cứ thứ gì. Thợ sửa đồng hồ nói với bạn của tôi: “Anh trông giống một người tốt. Hãy để tôi cho anh mượn hai cuốn sách để đọc. Xin hãy trả lại sau khi anh đọc xong.” Anh cảm thấy rất kỳ lạ. Anh cảm ơn ông ấy và ra về với những cuốn sách. Một trong những cuốn sách gọi là Chuyển Pháp Luân và một quyển khác được gọi là Pháp Luân Công.

Năm 1995, tôi thường không đọc sách trong thời gian dài. Nếu tôi đọc một cuốn sách trong hơn 10 phút, mắt của tôi bị đau và tôi cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy, tôi không dám đọc bất kỳ cuốn sách nào. Vì tôi luôn cảm thấy khó chịu trong mắt, tôi thường xuyên nháy mắt một cách không thể kiểm soát.

Tại sao người thợ sửa đồng hồ lại tốt như vậy? Tôi muốn tìm câu trả lời. Sau bữa ăn tối, tôi mở những cuốn sách mà tôi nhận được từ bạn của tôi. Quyển đầu tiên là Chuyển Pháp Luân. Các nguyên lý rất có lý và dường như khơi gợi bản chất lương thiện và thuần khiết trong tôi. Tất cả các thắc mắc của tôi từ khi còn nhỏ đều được giải đáp trong cuốn sách. Tôi cảm thấy rất yên bình trong trái tim mình. Tôi không muốn mất đi cuốn sách và nói với bản thân rằng tôi phải có cuốn sách này. Tôi cũng đã có những suy nghĩ hy vọng tất cả mọi người trên thế giới sẽ có cơ hội để có được cuốn sách này và trở thành người tốt. Thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao!

Sau khi tôi đọc xong Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, đôi mắt của tôi không còn đau đớn nữa. Tuy nhiên, tôi không nhận ra điều này vào lúc đó. Một ngày, vợ tôi ngồi trước mặt tôi và hạnh phúc nói: “Tại sao lâu rồi anh không bị nháy mắt? Vấn đề mắt của anh đã biến mất!” Lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi cảm thấy rất thoải mái sau khi đọc cuốn sách. Thật là kỳ diệu, cuốn sách đã chữa khỏi vấn đề về mắt của tôi, điều mà tôi đã phải chịu đựng trong 13 năm! Không lâu sau đó, tôi nhận được một cuốn sách của riêng mình và đọc nó một lần nữa. Sau đó, tôi bắt đầu thực hành tu luyện. Bệnh viêm ruột và viêm mũi suốt 30 năm của tôi biến mất trong một khoảng thời gian ngắn. Không chỉ tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất, mà tôi cũng thay đổi cách suy nghĩ của mình. Thực tế tôi đã từng rất xấu tính, và tôi thường chửi rủa. Sau khi tu luyện, vợ tôi nói rằng cô ấy không thể tin rằng tôi đã trở thành một người khác. Cô ấy hỏi tôi lý do tại sao tôi trở nên tốt bụng như vậy. Tôi giới thiệu cuốn sách Chuyển Pháp Luân cho cô ấy. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, cô cũng bắt đầu tu luyện.

Con tôi sinh ra với một thể trạng yếu ớt. Cháu thường xuyên bị cảm lạnh và sốt, sau đó chuyển thành viêm phổi. Cháu thường xuyên phải ở trong bệnh viện. Mùa xuân năm 1996, con tôi lên sáu tuổi, và cháu lại bị cảm lạnh và sốt một lần nữa. Tôi vội vã đưa cháu đến bệnh viện. Các bác sĩ nói rằng cậu bé bị viêm ở cả hai lá phổi và yêu cầu chúng tôi đưa cậu bé đến bệnh viện mỗi ngày để truyền nước. Sau khi nó được truyền nước lần thứ hai, tôi xem băng hình của Sư phụ Lý giảng Pháp ở Đại Liên trong khi con trai của tôi đang chơi bên cạnh. Khi tôi thấy Sư phụ đang thanh lọc cơ thể của các học viên trên băng video, tôi cũng bảo con trai tôi làm theo hướng dẫn của Sư phụ.

Sau khi làm như vậy, cháu mỉm cười và chắp tay về phía Sư phụ. Sau đó, cháu quay trở lại để chơi. Ngày hôm sau, tôi đưa cháu đến bệnh viện và yêu cầu các bác sĩ trước tiên hãy kiểm tra cháu. Sau khi kiểm tra, các bác sĩ nói với tôi: “Ai nói cậu bé bị viêm phổi? Không có bị gì cả” Tôi đã bị sốc. Tôi chỉ vào bệnh án của cậu bé và nói: “Hai ngày trước, chúng tôi đã nghe bác sĩ nói rằng cháu bị viêm ở cả hai lá phổi.” Bác sĩ nói: “Không có gì cả”. Tôi nghĩ rằng bác sĩ này có thể tay nghề không cao và đã đưa cậu bé đến một phòng khám khác. Một bác sĩ khác đã kiểm tra một lần nữa. Tuy nhiên, chúng tôi được nghe điều tương tự từ bác sĩ thứ hai. Tôi đã hiểu ra! Sư phụ đã bỏ đi bệnh tật của con trai tôi từ khi cháu xem băng video của Sư phụ ngày hôm đó. Kể từ đó, chúng tôi không phải lo lắng về bệnh tật của con chúng tôi nữa.

Ngoài ra, Pháp Luân Đại Pháp cũng khiến tiêu chuẩn đạo đức của tôi không ngừng nâng cao. Tôi nhận ra rằng tôi phải là một người tốt theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi cần phải quan tâm và có trách nhiệm với những người khác.

Sau khi tôi được phụ trách một dự án, luôn có người cố gắng biếu quà cho tôi để giành được lợi thế trong dự án. Một ngày nọ, một kỹ sư cao tuổi đã nhờ một người đưa cho tôi vài trăm đô la. Vì ông là một kỹ sư cao tuổi, tôi đã do dự về việc tôi nên từ chối lời đề nghị hay không. Tuy nhiên, tôi là một học viên và Sư phụ yêu cầu chúng tôi trở thành người tốt. Làm sao tôi có thể lấy tiền của người khác mà không có lý do? Tôi nên trả lại ngay lập tức. Tôi tìm vị kỹ sư lớn tuổi và đưa tiền lại cho ông ấy. Ông cau mày. Tôi nói với ông: “Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, pháp môn yêu cầu tôi đối xử tốt với mọi người. Tôi không thể lấy tiền của ông. Hơn nữa, ông làm việc vất vả để kiếm tiền, và cuộc sống của ông không phải dễ dàng.” Ông đã bị sốc và lấy lại tinh thần sau một lúc lâu. Ông đã rớt nước mắt: “Ôi chao, có người tốt như vậy trong xã hội sao! Một môn dạy thật tuyệt vời! Anh phải đưa cho tôi một cuốn sách, tôi cần đọc nó!”

Trong thời gian tu luyện hơn 10 năm của tôi, lòng từ bi và sự trung thực của tôi có được nhờ tu luyện Đại Pháp khiến cho bạn bè, người thân, và tất cả mọi người mà tôi gặp rất xúc động. Trong khi đó, tôi cũng hiểu rằng tu luyện là rất nghiêm túc. Khi tâm chúng ta không dựa trên Pháp, thân thể của chúng ta sẽ không được khỏe mạnh. Tuy nhiên, khi tôi nhìn vào bên trong và điều chỉnh bản thân dựa trên Pháp, tất cả mọi thứ tốt đẹp trở lại. Mỗi lần tôi điều chỉnh bản thân theo Đại Pháp, một điều kỳ diệu xảy ra với tôi và để lại ấn tượng sâu sắc với bạn bè và người thân của tôi.

Trong một khoảng thời gian năm 2011, tôi hơi buông lơi tu luyện. Tâm trí của tôi cũng không thuần tịnh. Một hôm vào buổi sáng, tôi đang lau bàn khi đó tôi cảm thấy không thoải mái trong đầu. Tôi biết rằng trạng thái này là không đúng. Vì vậy, tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và ngồi trên ghế. Tôi cảm thấy mọi thứ trong đầu của tôi ngừng lại. Sau đó, tôi thấy rằng tôi không thể kiểm soát phần bên phải cơ thể của mình. Tôi bị một cái gì đó giống như liệt nửa người, và cánh tay phải của tôi bị ép về phía cơ thể. Tay trái của tôi bị tê liệt. Hơn nữa, tôi mất tư duy logic. Mặc dù tôi cả thân lẫn tâm của tôi đều phải chịu đựng, tôi không sợ hãi hay hoang mang. Tôi biết rằng tôi được Sư phụ bảo hộ từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết tôi sẽ sớm hồi phục.

Vợ tôi giúp tôi ngồi trên giường, và chúng tôi đọc Chuyển Pháp Luân cùng nhau. Tôi đã vô cùng khó chịu và không thể ngồi được. Tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và nằm trên giường. Tôi ngủ như vậy suốt một đêm. Sáng hôm sau, tôi không thể đứng lên. Cũng không thể nói chuyện một cách lý trí. Tôi nhìn vào bên trong để xem những gì tôi đã làm gần đây. Tôi nói với vợ tôi rằng tôi sẽ luyện công. Tôi đã cố gắng để đứng lên, tâm tôi rất thuần tịnh và kiên quyết. Tôi cảm thấy rằng không có gì có thể ngăn cản một đệ tử chân chính và tôi phải có thể vượt qua! Nhạc luyện công bắt đầu vang lên và tôi luyện công theo vợ tôi. Tôi rất tập trung và quên đi tình trạng thân thể mình. Mặc dù động tác của tôi không được chính xác, tâm của tôi đang tiến hành [luyện] các bài công pháp.

Sau khi luyện bài công pháp thứ năm, tôi đã có thể nói chuyện. Sau đó, tôi đã đứng lên bằng cách bám vào giường. Tôi cũng có thể đi bộ bằng cách dựa vào tường. Hai giờ sau, tôi đã có thể bước đi mà không dựa vào bất cứ thứ gì. Vào ngày thứ sáu, tôi muốn ăn. Trong năm ngày trước đó, tôi đã rất khó chịu và không muốn ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ một ít nước và trái cây. Vào ngày thứ bảy, bàn tay của tôi đã bình phục. Vào ngày thứ mười một, chân của tôi trở lại bình thường. Sau đó, tôi đi làm. Vào buổi trưa ngày thứ bảy, mẹ vợ tôi gọi điện cho tôi mời ăn tối với bà tại nhà của bà. Bác tôi cũng ở đó, và chúng tôi đã lâu không gặp nhau. Vì tôi hầu như đã không ăn trong năm ngày, tôi nhìn rất gầy. Cử động của tôi cũng không được uyển chuyển. Chân phải của tôi bị khập khiễng một chút.

Họ nhìn thấy tôi và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi nói rằng tôi cảm thấy không thoải mái trong những ngày này và rằng tôi sẽ sớm bình phục. Mẹ vợ tôi đã lo lắng và yêu cầu tôi đến bệnh viện. Tôi mỉm cười và nói với họ rằng tôi sẽ sớm hồi phục. Bốn ngày trôi qua và mẹ vợ tôi không yên tâm. Bà và con gái thứ hai của bà đến thăm tôi. Khi họ bước vào, tôi đi đến chỗ họ từ phòng của mình. Cô con gái hỏi tôi: “Giờ anh đã khỏe chưa?” Mẹ vợ tôi không an tâm và yêu cầu tôi đi bộ thêm vài bước. Sau đó tôi quay trở lại. Bà đã nhìn thấy và mỉm cười.

Cả hai đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp quá tuyệt vời. Thật là kỳ diệu! Chúng tôi không thể tin điều đó ngay cả khi chúng tôi đã chứng kiến ​​nó.” Sau đó, điện thoại di động của tôi vang lên, đó là bác của tôi đang gọi. Tôi nói với ông ấy rằng tôi đã ổn rồi. Ông không tin điều đó: “Sao lại thế được?” Tôi trả lời: “Bác có thể hỏi mẹ cháu nếu bác không tin. Mẹ cháu cũng vừa mới đến.” Ở Trung Quốc, Đảng cộng sản đã tuyên truyền vu khống về Pháp Luân Công. Gia đình và người thân của chúng tôi đã biết được sự thật về Pháp Luân Công thông qua những trải nghiệm của chúng tôi. Bây giờ họ hiểu “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi rất vui mừng khi thấy điều đó và hy vọng tất cả mọi người trên thế giới đều biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi hy vọng tất cả mọi người đều được lợi ích từ điều đó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/5/愿天下人皆知“法轮大法好,真善忍好”-263679.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/18/135925.html

Đăng ngày 26-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share