Bài viết của một học viên ở Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16 – 08 – 2012] Tôi đã vài lần đi sai đường trong quá trình tu luyện. Tuy nhiên, nhờ niềm tin vào Đại Pháp, cùng với sự bảo hộ của Sư Phụ, tâm tính của tôi dần dần được đề cao. Khi tôi đạt đến một trình độ nhận thức Pháp tốt hơn, cuối cùng tôi đã có thể hoàn toàn phủ nhận cuộc đàn áp của tà ác.

Tôi đã trải qua vài lần bị đàn áp. Vụ việc lần thứ năm tôi không bao giờ có thể quên. Những kẻ hành ác tịch thu tài liệu thông tin Đại Pháp của tôi và dùng vũ lực đưa tôi từ nhà đến thẳng một trung tâm giam giữ. Họ nói với tôi rằng tôi sẽ bị kết án ít nhất là ba năm tù. Tôi đã hướng nội và tìm các chấp trước, nhưng không thể tìm thấy gì. Tuy nhiên, một ngày nọ một câu mà tôi không thường sử dụng hiện đến trong tâm trí: “Một tay bám vào thần, tay kia không buông người.” Theo câu này, tôi phát hiện ra một loạt các chấp trước vào danh, lợi, nhân tâm, và tự ngã. Tôi đã phát chính niệm với nỗ lực loại bỏ những tâm chấp trước đó. Tôi cảm thấy chúng trở nên yếu đi. Tại trại giam, tôi sớm bị chuyển đến một lớp tẩy não. Một vài học viên bị giam cùng với tôi đã hành động như một chỉnh thể khi học Pháp. Chúng tôi học Pháp, chia sẻ kinh nghiệm, và nhìn vào trong mỗi ngày. Ngay sau đó, tất cả các học viên, ngoại trừ một người, đã có thể thoát khỏi hang ổ của tà ác.

Khổ nạn đã làm cho tôi nhận thức một cách sâu sắc rằng tu luyện chân chính quan trọng như thế nào. Sau sự việc này, tôi đã nhìn vào bên trong bất cứ khi nào tôi gặp phải xung đột.

Ngày 07 tháng 12 năm 2010, tôi đã bị bắt bất hợp pháp vì giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho người dân. Trong lúc bị giam tại một trung tâm tẩy não, tôi duy trì một trạng thái tâm lý mạnh mẽ, vững vàng và không hợp tác với những kẻ hành ác.

Trong khi bị giam giữ, tôi nhận ra rằng mình có thể bị đàn áp hơn nữa do hai tâm chấp trước lớn: suy nghĩ bất lý trí và mong muốn hoàn thành công việc. Vì vậy, tôi đã dành tất cả thời gian của mình, trừ khi ăn hoặc ngủ, để phát chính niệm loại bỏ các chấp trước này.

Trước tiên tôi giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp cho những người đã phản bội Đại Pháp. Tôi đã thành công trong việc thuyết phục một người phụ nữ trẻ, và sau đó cô đã giúp tôi khi tôi luyện công vào ban đêm. Cô cũng đã cho tôi số điện thoại nhà cô và nhờ tôi giảng chân tướng về Đại Pháp với chồng cô khi tôi ra khỏi tù. Một người khác đã bị đầu độc quá sâu, do đó, tôi không thể thuyết phục cô, vì cô từ chối nghe sự thật.

Những kẻ hành ác nói chuyện với tôi năm lần để “cải tạo” tôi nhằm khiến tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong vụ bức hại trước đó, tôi đã chủ động giảng rõ sự thật cho những thủ phạm và sau đó bảo họ thoái đảng. Tuy nhiên, lần này, tôi để cho họ nói trước và chờ đợi một cơ hội để đưa ra các sự thật. Kết quả là, cuối cùng tôi đã có một cơ hội để nói chuyện nhiều hơn.

Một viên chức từ Phòng 610 muốn nói chuyện với tôi. Khi tôi bước vào văn phòng của ông, ông nói: “Chị đã ở đây một tuần. Chúng ta hãy nói chuyện về việc chị cảm thấy như thế nào.” Tôi không trả lời ông ngay. Chúng tôi đã có hai cuộc nói chuyện trước cuộc này, mà tôi đã vội vàng nói với ông về việc thoái đảng để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng ông đã dừng tôi lại ngay lúc đó. Lần này tôi chờ ông nói trước; sau đó tôi xin ông không dừng tôi lại khi tôi nói. Ông đồng ý và thực sự không ngắt lời tôi khi tôi nói. Trước tiên tôi khẳng định quyết tâm tu luyện Đại Pháp của tôi và sau đó nói về sự vĩ đại của Đại Pháp. Ông im lặng lắng nghe. Các nhân viên bảo vệ và một số cộng tác viên cũng đã có mặt, và họ cũng lặng lẽ lắng nghe. Khi tôi bắt đầu nói về việc chế độ cộng sản đang đàn áp các học viên Đại Pháp như thế nào, thì ông dừng tôi lại.

Ông nói: “Tại sao chị không nghe theo chính phủ và ngưng tu luyện? Tại sao chị muốn chiến đấu với chính phủ?” Tôi không tranh luận với ông và thay vào đó hỏi ông:“Có luật nào ở Trung Quốc tuyên bố rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là không được phép? Hiến pháp có đề cập đến tự do tín ngưỡng là không được phép không?” Ông không nói được một lời. Tôi tiếp tục: “Pháp Luân Đại Pháp đã truyền rộng đến hơn 100 quốc gia trên khắp thế giới, nhưng nó bị đàn áp tại Trung Quốc. Điều này có vẻ bình thường không?” Những người trong phòng có phản ứng khác nhau: một số đồng ý, và một số có vẻ bối rối.

Hai ngày trước khi tôi được thả ra từ trung tâm tẩy não, tôi đột nhiên có một ý nghĩ: “Mình không cần thiết phải ở đây. Mình nên ra khỏi đây.” Và chắc chắn là, hai ngày sau đó, sau 23 ngày bị giam, tôi đã được thả ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/16/实修就能突破旧势力的安排-261621.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/15/135428.html

Đăng ngày 24-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share