Bài viết của Tân Minh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 13-07-2012] Tôi đã tập Pháp Luân Đại Pháp được khoảng 15 năm. Pháp Luân Đại Pháp đã biến một người bệnh tật và tính ích kỷ như tôi thành một người tốt khỏe mạnh, hạnh phúc, sâu sắc và hòa ái.

Khỏi hết bệnh tật

Tôi đã từng rất ngỗ ngược và hiếu thắng. Để xây được một ngôi nhà cho bản thân sau khi kết hôn, tôi đã vay mượn rất nhiều tiền. Tôi phải sớm trở lại làm việc sau khi sinh con, nên tôi không có thời gian để chăm sóc sức khỏe của mình vào thời điểm đó. Hơn 2 năm sau, tôi bị viêm xương cột sống nặng, xương đùi và cơ quan sinh sản. Tôi liên tục bị đau lưng và bụng dưới. Tôi phải dành toàn bộ số tiền của mình vào thuốc men thay vì trả nợ tiền nhà. Bệnh tật của tôi đã trở nên tồi tệ, đặc biệt đau ở vùng dưới thắt lưng. Bác sĩ đã nói với tôi rằng cột sống bị viêm sẽ lồi ra ngoài và cuối cùng tôi sẽ trở thành một người gù lưng. Tôi đã mất ý chí để sống. Tuy nhiên, tình yêu đối với con của tôi đã giữ tôi phải sống, dù cũng khốn khổ như tôi.

Vào mùa thu năm 1997, tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và tâm tính thôi được thăng hoa. Một tháng sau khi bắt đầu tập luyện, tôi đã khỏi bệnh. Tôi không thể tin vào điều đó sau khi dành rất nhiều tiền để đi bác sĩ. Tôi quá sung sướng và thoải mái, giống như tôi đang lơ lửng trong không khí. Pháp Luân Đại Pháp và Sư Phụ thật kỳ diệu. Chồng tôi bắt đầu tập luyện sau khi thấy được sự cải biến của tôi. Mỗi buổi tối sau khi xong xuôi công việc, chúng tôi hướng dẫn con học Pháp và tập các bài công pháp. Đến nay cả ba chúng tôi đều không phải uống một viên thuốc nào nữa.

“Hãy yên tâm, cô ấy tập Pháp Luân Công

Pháp Luân Đại Pháp cũng đã tịnh hóa tâm trí tôi. Khi chúng tôi đang xây nhà, bố mẹ chồng tôi không hỗ trợ chúng tôi về mặt tài chính. Thay vào đó, họ đã hỏi vay tiền chúng tôi. Tôi thực sự tức giận với họ nhưng không biểu hiện ra điều đó, bởi vì tôi muốn mọi người nghĩ rằng tôi là một nàng dâu tốt. Tôi thực sự cố gắng vui vẻ với bố mẹ chồng tôi, nhưng thực tế, tôi không bằng lòng với họ. Sau khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cư xử bằng lòng tốt chân thành và ngừng tranh đấu về lợi ích cá nhân với bố mẹ chồng tôi. Sau khi mẹ chồng tôi qua đời trong một tai nạn ô tô, bố chồng tôi đã nhận bồi thường 100.000 nhân dân tệ. Ông ấy đã đưa số tiền đó cho chị cả của ông ấy. Sau đó ông ấy cho em chồng tôi 4 héc-ta vườn cây ăn quả. Tôi không hề để tâm tới. Em chồng tôi đã không nghĩ rằng cô ấy đã được thừa hưởng đầy đủ nên đã đưa bố chồng tôi ra tòa. Tôi cư xử với bố chồng và vợ hai của ông ấy một cách chân thành. Người mẹ kế của bố chồng tôi nghĩ rằng chẳng có ai sẽ chăm sóc bà sau khi ông ấy qua đời, vì vậy bà ấy bảo ông mua một ngôi nhà cho bà. Bố chồng tôi nói với bà, “Mẹ cứ yên tâm, người con thứ hai của con sẽ chăm sóc mẹ, cô ấy tập Pháp Luân Công.”

“Những người này thật đặc biệt”

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp và kết thúc bằng việc bị nhốt dưới hầm của đồn cảnh sát trong một thời gian dài. Có nhiều học viên khác cũng ở đó. Cảnh sát đã tra khảo chúng tôi hàng ngày. Cuối cùng chúng tôi tuyệt thực. Sau sáu ngày tuyệt thực, cảnh sát đã thả chúng tôi bởi vì họ không muốn để xảy ra bất cứ điều gì với chúng tôi trong khi chúng tôi bị họ giam giữ. Trước khi được thả, chúng tôi tập các bài công pháp. Một trong số các viên sĩ quan nói, “Ồ, trông họ tràn đầy năng lượng.” Chúng tôi đã không được tắm rửa trong suốt thời gian dài. Chúng tôi thay phiên nhau sử dụng các vòi nước ở sân sau để gội đầu. Hồi đó vào khoảng tháng 03 năm 2000 và tiết trời rất lạnh. Chúng tôi không được ăn trong 6 ngày nhưng không cảm thấy lạnh trong lúc gội đầu bằng nước lạnh. Tất cả viên sĩ quan trong đồn cảnh sát đã nhìn chúng tôi qua cửa sổ ở tầng trên. Tôi nghe thấy một trong số họ nói, “Pháp Luân Công quả thật kỳ diệu. Chúng tôi còn đang tê cóng và run rẩy, thế mà họ gội đầu được ở ngoài trời. Những người này thật đặc biệt.”

Các học viên Pháp Luân Công thật là khác

Tôi đã làm việc trong một nhà máy dệt may; ở đó các công nhân thường lấy một số sản phẩm về nhà. Trước khi tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng làm như vậy. Sau khi trở thành một học viên, tôi đã buông bỏ chấp trước về tính tham lam và không lấy những gì không phải là của mình. Công việc của tôi là chắp các sợi dệt vào với nhau, và tôi cùng làm với một người nữa trong một phòng riêng. Đồng nghiệp của tôi thường lấy các sản phẩm về nhà và nói với tôi rằng, tôi cũng nên làm như vậy. Tôi đã nói với cô ấy, “Chị là một học viên Pháp Luân Đại Pháp nên chị không thể. Chị sẽ mất đức nếu chị làm điều đó. Hãy làm ơn, đừng làm điều đó nữa. Nó không phải là tốt cho em đâu.” Cô ấy nói với tôi, “Không sao đâu, những người khác cũng đang làm như vậy mà. Đừng có ngốc nghếch. Ở đây, em sẽ giúp chị.” Tôi nói với cô ấy, “Không, chị là một học viên và Sư Phụ của chị đang quản chị. Chị thực sự không muốn bất cứ cái gì.” Tôi chia sẻ với cô ấy về các bài giảng và sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Sau một thời gian, nhận thấy rằng tôi không hề lấy gì về nhà, cô ấy cảm thấy áy náy và cũng không làm việc này nữa. Cuối cùng, cô ấy nói với tôi, “Em cảm thấy xấu hổ trước mặt chị  và cảm thấy bứt rứt khi lấy các thứ về nhà giống như kẻ trộm. Em cảm phục chị.” Sau đó, trước khi thôi việc, cô ấy nói với tôi, “Học viên Pháp Luân Công các chị thật xuất sắc. Chị vẫn còn tin vào việc tập luyện mặc dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp nó. Các chị là những học viên chân chính và chị đang làm những gì chị nói.

“Em sẽ học từ chị và làm một người tốt”

Một đồng nghiệp mới đến đã từng làm việc trong một công ty lớn. Cô ấy thích tranh đấu vì lợi ích cá nhân và rất hay châm chọc – cô ấy đã hành xử vô cùng kiêu ngạo. Khi chúng tôi cùng nhau làm việc, nếu có nhiều sản phẩm dễ dàng để làm, thì tôi sẽ nhận một nửa và để cho cô ấy nửa còn lại. Thậm chí đôi khi tôi đưa hết cho cô ấy.

Dần dần, cô ấy bớt đi sự cảnh giác của mình trước mặt tôi bởi vì tôi không bao giờ tranh đấu với cô ấy. Cô ấy đã giúp đỡ tôi và thôi tranh đấu về các công việc thuận lợi. Cô bắt đầu mỉm cười và cảm thấy thoải mái. Đôi khi nhiều sản phẩm từ các công ty khác cần được sửa chữa. Cô ấy không bao giờ làm công việc này. Tôi đã tiếp quản và làm nó. Cô ấy luôn luôn từ chối để chuyển sang một hạng mục công việc mới, bởi vì cô ấy không muốn học từ đầu. Tôi sẽ chuyển trước tiên và sau đó dạy cho cô ấy sau khi tôi đã trở nên quen việc.

Tôi thường nói với cô ấy về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và sự thật về cuộc bức hại. Tôi đã giải thích văn hóa Thần truyền Trung Quốc cho cô ấy, rằng “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”. Ban đầu, cô ấy không chú ý tới những điều tôi đã nói. Dần dần, cô ấy thường hay thúc giục tôi chia sẻ nhiều hơn nữa với cô ấy và sẵn sàng đọc các tài liệu mà tôi đưa cho cô ấy, đồng thời xem các đĩa Thần Vận. Một hôm cô ấy nói với tôi, “Chị không giống những người khác. Chị làm các công việc không phải là của mình. Em thật xấu hổ về bản thân mình. Em sẽ học từ chị và làm một người tốt từ nay trở đi.” Sau đó cô ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Thực sự kinh ngạc

Tôi hay bị thương các ngón tay khi tôi dùng máy may tự động và bị chảy máu. Tôi chỉ lau sạch máu và tiếp tục làm việc. Những vết thương này không hề đau. Một lần cái kim đã chọc qua ngón tay trỏ của tôi và bị gãy. Tôi đã dùng răng để rút kim ra, nặn ra một ít máu, và tiếp tục làm việc. Đồng nghiệp đã đưa cho tôi gạc băng vết thương và một vài loại thuốc. Tôi đã nói rằng không đau bởi vì tôi có Sư Phụ chăm sóc rồi. Tuy nhiên, cô ấy đã không tin tôi. Tôi nói, “Tại sao mình phải nói dối? Hãy nhìn vào mặt mình này, trông mình có đau đớn đâu nào? Chẳng phải mình vẫn đang làm việc hay sao?” Đồng nghiệp của tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi phải khuân vác các sản phẩm đã hoàn chỉnh lên tầng hai để kiểm tra chất lượng. Các đồng nghiệp của tôi mà cao to hơn tôi đã khổ sở mới khuân được 150 mặt hàng. Tôi không cao nhưng tôi có thể dễ dàng vác được từ 170 đến 200 mặt hàng lên tầng trên. Phải mất đến 2 công nhân ở tầng trên để mang những thứ mà tôi đã đem lên cho họ. Mọi người đã ngưỡng mộ tôi về sự khỏe mạnh và làm việc chăm chỉ.

Tôi luôn luôn vui vẻ và tươi cười, và các đồng nghiệp thích ở bên tôi. Họ nói, “Chị giống như một thiên thần hạnh phúc. Khi ở bên chị, chúng tôi cũng hạnh phúc. Làm thế nào mà chị lại lạc quan đến vậy?” Tôi nói với họ rằng tôi tập Pháp Luân Đại Pháp và Đại Pháp đã làm cho tôi mọi thứ mà tôi muốn. Tôi không bị chấp trước vào bất cứ điều gì và tôi để tùy kỳ tự nhiên. Tất nhiên tôi đang hạnh phúc.

Nhiều đồng nghiệp của tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và thấy được bản chất tà ác của ĐCSTQ, nên họ đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một đồng nghiệp của tôi, là một người vô thần, đã chia sẻ với tôi, “Mặc dù em không hiểu Pháp Luân Công, nhưng em ngưỡng mộ lòng can đảm của chị bởi vì chị đã giữ vững niềm tin của mình cho dù bị bức hại.” Năm nay, cô ấy đã nhận các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đưa cho cô ấy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/13/同事说-“我跟你学,也做个好人”-259964.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/23/135120.html

Đăng ngày 13-10-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share