Bài viết của Tuệ Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-08-2012 ] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 06 năm 2002. Tôi bị đau chân và rất sợ bị lạnh. Tôi đã phải đi giày cách nhiệt ngay cả trong mùa hè nóng nực. Ngay sau khi bàn chân chạm đất, cái lạnh sẽ đi vào cơ thể của tôi, và tôi không thể đi lại mà không có giày cách nhiệt. Một đồng nghiệp của tôi đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Cô nói, “Tôi cũng bị đau chân, và mắt của tôi đã bị mờ. Nhưng tôi rất ổn kể từ khi tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi nghĩ rằng điều này thực sự huyền diệu, nhưng chưa thuyết phục, vì tôi đã tập nhiều loại khí công khác, nhưng không loại nào trong số đó giúp được gì cả. Tuy nhiên, tôi đã tò mò và nghĩ rằng: “Tại sao không thử?” Vào ngày thứ hai khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, toàn bộ cơ thể của tôi ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục luyện các bài công pháp vào ban đêm. Vào ngày thứ ba, toàn thân tôi cảm thấy thoải mái khi tôi tỉnh dậy, và hai chân tôi không bị đau hay cảm thấy lạnh. Khi tôi bước trên sàn nhà bằng đôi chân trần của mình, tôi không hề cảm thấy lạnh. Tôi đã khóc, “Pháp Luân Công quả là tốt, Sư phụ thật nhân từ! Mình phải tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi đã ném giày cách nhiệt của mình, đi dép xăng đan và mặc chiếc váy mà tôi đã muốn mặc từ lâu, nhưng không dám. Chỉ trong hai ngày, tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác: hạnh phúc của tôi không thể tả xiết. Sự thay đổi hoàn toàn này đã có một tác động lớn đến gia đình và những người thân của tôi, và họ đã đến để thấy sự tốt lành của Đại Pháp.

Năm nay tôi 61 tuổi, đã tu luyện Pháp Luân Công đúng 10 năm kể từ tháng 6 năm 2002, và vì vậy rất khỏe mạnh. Trước thềm năm mới, tôi đã có thể dọn dẹp rất nhiều. Tôi trèo lên trèo xuống để lau sạch các cửa sổ cho mọi người, và di chuyển xung quanh một cách dễ dàng. Tuy nhiên, trong thời gian gần đây, tôi đã có triệu chứng của đột quỵ và bị mất kiểm soát phía bên trái cơ thể của mình. Khi tôi luyện các bài công pháp và phát chính niệm, tôi đã không nhận thấy bất kỳ một cải biến rõ ràng nào cả. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đã gia tăng khó nạn để tôi loại bỏ nhiều nghiệp hơn.

Trong khi tôi cảm thấy vô vọng, một đồng tu gọi cho tôi và mời tôi đến nhà cô ngay lập tức. Tôi do dự, nhưng đã đến đó mặc dù khó khăn. Thực tế là, kinh văn mới của Sư Phụ “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp” đã được xuất bản.

Bài giảng này của Sư phụ là một tiếng gọi cảnh tỉnh. Tôi ngộ ra rằng tôi sợ công việc khó khăn và sự hy sinh. Tôi đã ở nhà cả ngày truy cầu an dật, không làm tốt ba việc, và không ra ngoài để giảng chân tướng cứu người. Tôi không đủ tư cách là học viên Đại Pháp, và do đó có nguy cơ phải đối mặt với số mệnh tồi tệ nhất. Sư phụ nhân từ vẫn đang chờ đợi, nhưng thời gian càng ngày càng ít. Thật là khủng khiếp. Sư phụ, con đã sai. Con không nên bỏ lỡ những gì con đã tìm kiếm hàng ngàn năm hoặc hàng trăm triệu năm. Con muốn được làm đệ tử của Ngài, con muốn trân trọng lời thề nguyện thời tiền sử của mình, làm tốt ba việc, trợ Sư Chính Pháp cứu độ chúng sinh. Khi tôi ngộ ra được những điều này, các triệu chứng đột quỵ của tôi hoàn toàn biến mất, như thể chúng chưa bao giờ xuất hiện.

Bây giờ tôi phối hợp với các bạn học viên, tôi khỏe mạnh, và bước đi trên con đường chứng thực Pháp. Tôi học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Tôi giảng chân tướng trực diện cho mọi người, giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới, và phân phát đĩa DVD Thần Vận. Tôi thực hiện những gì Sư phụ giảng:

“Có thể thật sự coi bản thân như người tu luyện, thực hiện tốt các việc của mình một cách hết sức thiết thực với chính niệm rất đầy đủ, như thế đã là tốt đẹp lắm rồi.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)

Tôi sẽ vững bước trên con đường cuối cùng và trở về nhà với Sư Phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/6/学习《二十年讲法》-走出安逸-261226.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/14/135418.html

Đăng ngày 21-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share