Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-08-2012] Tôi bị bắt vào tháng 01 năm 1998 vì tội bắt cóc và bị án tù 13 năm. Tôi đã bị ảnh hưởng bởi đạo đức xuống cấp trong xã hội, nhưng tôi cũng lại cố gắng để trả thù lại nạn nhân. Tôi tự biện minh rằng có nhiều người xấu làm những việc tệ hơn mà không chịu hậu quả. Tôi cũng đã làm một số điều tốt cho mọi người, nhưng dù sao thì bây giờ tôi đang phải chịu đựng. Dường như việc trở thành người tốt trong xã hội này thật vô nghĩa, bởi người tốt luôn bị lợi dụng và chèn ép. Tôi rất băn khoăn về những gì mình nên làm.

Một người bạn đến thăm tôi trong tù vào tháng 05 năm 1999 và anh đã đưa tôi hai cuốn sách, Chuyển Pháp Luân và Tinh Tấn Yếu Chỉ, và bảo tôi đọc chúng khi có thời gian. Tôi không hứng thú lắm khi nghe nói rằng đó là sách về khí công, nhưng bạn tôi nói tôi chắc chắn phải xem qua đã. Vì vậy tôi đã nhận sách, mang về phòng giam của mình và đọc sách khi có thời gian. Sau khi đọc, tôi thấy rằng mình không còn mơ hồ nữa. Tôi nhận được câu trả lời cho những câu hỏi tôi có trước đó. Tôi tin vào câu nói: “…thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” (Chuyển Pháp Luân) Bây giờ tôi tin rằng đó là sự thật. Tôi biết tôi chỉ có được một cuộc sống tốt nếu tôi là một người tốt. Tôi quyết định phải là một người tốt như sách đã đề cập đến.

Tôi cũng thử tập các bài công pháp nhưng lại không biết được các động tác chính xác. Tôi học được đôi điều từ một người nói rằng anh ấy đã trông thấy người ta luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy tôi đã tập theo cách anh ta dạy tôi. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng những động tác này là sai. Hai tháng sau, cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp đã bắt đầu. Tôi thấy rằng những gì được phát đi trên truyền hình về Pháp Luân Đại Pháp là hoàn toàn khác với những gì tôi đã học được từ những cuốn sách. Tôi tin rằng những điều trong sách là rất đúng vì vậy tôi tiếp tục đọc sách và trở thành một người tốt. Sau một thời gian, tôi thấy các triệu chứng bệnh tật của tôi bao gồm suy nhược thần kinh và mất ngủ đã biến mất. Tôi trở nên khỏe mạnh và có nhiều năng lượng hơn. Tôi thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là thực sự tốt!

Một số người báo cáo với các lính canh rằng tôi đã luyện Pháp Luân Đại Pháp và các lính canh đã nói chuyện với tôi về điều đó. Họ bảo nếu tôi từ bỏ tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ sẽ tìm cho tôi một việc tốt và cho tôi ra tù sớm hơn. Lúc đó, tôi nghĩ rằng nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì tôi không có khả năng phân biệt đúng sai và tôi cũng không phải là một người tốt. Tôi có lẽ sẽ làm những điều xấu như trước kia và lại sống hết đời trong tù mà thôi. Vì vậy, tôi nói với cai ngục rằng tôi sẽ tiếp tục tu luyện. Sau đó tôi được chuyển đến một nhà tù, nơi các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại tại tỉnh nơi tôi sống. Nơi này cũng được gọi là “đội nghiêm quản.”

Tôi bị giam riêng trong một phòng nhỏ. Người ta ra lệnh cho tôi phải gấp các túi xách mà tôi từ chối. Sau đó vài người đàn ông dùng chùy gỗ tra tấn tôi. Lúc đó tôi không hề thấy đau vì Sư phụ đã giúp đỡ tôi vượt qua điều đó. Tôi vẫn từ chối gấp túi và họ phải dừng việc ép tôi gấp. Tôi bị giữ trong phòng nhỏ đó và không được phép đi ra ngoài. Mỗi bữa người ta đưa cho tôi rất ít thức ăn. Họ làm bất cứ điều gì họ muốn với tôi. Tháng 06 năm 2001, người ta nói nếu tôi muốn ra tù, tôi phải viết “hối quá thư” [thư hối hận] nhưng tôi từ chối. Họ cố ép tôi viết “hối quá thư” bằng cách đe dọa giam tôi lâu hơn và tăng mức độ tra tấn.

Việc đối mặt với 10 năm tù nữa và nỗi đau khi bị tra tấn đã làm cho tôi do dự. Trong suy nghĩ tôi chống lại chính bản thân mình và không biết sẽ phải làm gì. Ngay cả sau vài ngày suy nghĩ, tôi cũng vẫn không biết phải làm gì. Cuối cùng tôi nhận ra rằng không thể tìm thấy câu trả lời bằng cách cứ suy nghĩ về tình hình theo cách này. Tôi đã giải phóng tất cả luồng suy nghĩ và làm cho đầu óc trở nên trống rỗng. Tự đáy lòng mình tôi tự hỏi, điều tôi thực sự muốn là gì? Điều tôi muốn làm nhất chính là tiếp tục giảng chân tướng và thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sau đó tôi quyết định kiên trì giảng rõ sự thật và chứng thực Pháp Luân Đại Pháp mặc cho bất cứ điều gì xảy ra, thậm chí nếu phải hy sinh cả cuộc sống của tôi.

Ngay sau khi suy nghĩ theo cách này, tôi cảm thấy thoải mái hơn và hạnh phúc hơn. Hai tuần sau, người ta chuyển tôi đến một nhóm. Đây là một nhóm có cả chục phạm nhân ở với nhau. Lính canh sai một phạm nhân tên là Tống bắt tôi viết “hối quá thư”, nhưng tôi từ chối. Sau đó, họ đã dùng cách khác. Họ sai một phạm nhân tâm thần “chăm sóc” tôi và bắt tôi nghe theo anh ta nhưng tôi không làm theo. Phạm nhân Tống đã khóa cửa lại và tát tôi vài cái. Anh ta chặn cửa ra vào và không cho tôi đi ra. Tôi đã ba lần nói anh ta đứng tránh sang một bên để tôi đi và cuối cùng anh ta đã nghe theo. Tôi ra ngoài và thông báo trường hợp lạm dụng này cho lính canh nhưng họ trốn hết và không ra. Sau đó tôi nhìn thấy lính canh ở phòng khác nên tôi đã đi đến đó và cố gắng nói chuyện với họ. Tuy nhiên, phạm nhân canh cửa lại không cho tôi đi qua. Nghe tiếng ồn ào ở cửa, tất cả công an đều ra và tiến lại gần với còng tay và dùi cui. Họ không hỏi hay nói bất kỳ điều gì với tôi, chỉ xông đến và đánh đập tôi. Tôi bị treo lên một cái cột sắt bằng còng tay và không được thả ra cho đến khi bất tỉnh. Sau đó người ta đưa tôi trở về phòng giam. Sau đó tôi bị chuyển đến một nhóm khác mà ở đó họ tra tấn tôi bằng những cách thậm chí còn đê tiện hơn. Hai phạm nhân được chỉ định là “người giám sát” tôi và họ quấy nhiễu tôi. Tuy nhiên, họ vẫn không thể làm cho tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Thông qua những học viên bị kết án phi pháp tôi đã nhận được những kinh văn của Sư phụ, và tôi nhận ra rằng học viên Đại Pháp nên bước ra và chứng thực Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi đang ở trong tù, làm thế nào tôi bước ra và chứng thực Đại Pháp đây? Những câu chuyện về các học viên đã phơi bày cuộc bức hại và chứng thực Đại Pháp đã làm cho tôi tỉnh ngộ. Qua đó tôi đã tìm ra cách riêng của mình. Vào các ngày lễ, nhà tù thường tổ chức lễ kéo cờ và cho phép các tù nhân kỷ niệm và tuyên thệ. Tôi quyết định sử dụng cơ hội này để tuyên thệ những suy nghĩ của mình. Sau khi chuẩn bị và thực hành nhiều lần, tôi hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” ngay trước khi một phạm nhân khác bắt đầu tuyên thệ vào lễ kéo cờ ngày “Quốc tế Lao động” (cũng là ngày lễ ở Trung Quốc). Lúc đầu, tôi hơi do dự, nhưng sau khi hô to lên, tôi không còn cảm thấy sợ nữa. Tôi cảm thấy cơ thể tràn đầy sinh lực và tinh thần sảng khoái. Cảm giác đó rất tuyệt! Các lính canh hoảng sợ trước những hành động của tôi. Họ kéo tôi ra khỏi buổi lễ và đưa tôi vào phòng giam.

Trong phòng giam, các lính canh cố gắng bắt tôi đứng quay mặt vào tường, nhưng tôi từ chối làm, vì vậy họ đánh tôi bằng một cây gậy gỗ to có gai. Họ đánh vào chân và lưng tôi với toàn bộ sức lực của họ. Tôi đã sử dụng công năng mà Sư phụ ban cho để dừng việc tra tấn và chuyển cơn đau trở lại các lính canh. Tôi cảm thấy không đau. Cây gậy gẫy chỉ sau vài phút và những người hành ác đã ném nó đi, đồng thời họ cũng rời khỏi đó.

Vào một ngày khác, khi đang luyện các bài công pháp Pháp Luân Công, lính canh đã bắt và đưa tôi đến một phòng giam. Tôi tiếp tục luyện, ngay cả khi còng vẫn trên tay mình. Tôi bị ép đứng quay mặt vào bức tường phía Nam. Tôi nhớ lại những gì Sư Phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực” trong “Tinh tấn yếu chỉ II”)

Vì vậy, tôi từ chối đứng quay mặt vào tường. Viên cai ngục đánh tôi bằng dùi cui nhưng tôi vẫn không bị khuất phục. Sau đó, hắn ta giận dữ đi ra. Vài người đàn ông khác đã còng tay tôi và treo tôi lên khung cửa.

Sau đó họ chuyển tôi đến một nhóm khác. Tôi ở đó cho đến 07 đến 08 năm và đấu tranh với tà ác trong suốt thời gian đó. Các lính canh nói rằng nếu tôi kiên định trong tu luyện như thế chỉ qua việc đọc sách, thì tôi sẽ làm gì nếu tôi được cùng học với học viên khác? Họ sợ rằng việc “chuyển hóa” tôi còn khó khăn hơn nữa. Họ hiểu ra rằng họ không thể làm tôi thay đổi và cuối cùng đã từ bỏ. Sau đó, một học viên đã thực sự đến.

Người học viên đó ở vào độ tuổi 60. Khi mới đến, ông bị tra tấn và cai ngục cố gắng rất nhiều để bắt ông viết ba bản cam đoan – tam thư (“hối quá thư”, lá thư bày tỏ sự hối hận; “bảo chứng thư”, lá thư cam kết sẽ không tu luyện Pháp Luân Công nữa, và “yết phê thư”, lá thư khai ra tên và địa chỉ của tất cả thành viên gia đình, bạn bè và người quen tu luyện Pháp Luân Công). Chúng tôi nói chuyện với nhau và quyết định sẽ không bao giờ bị “chuyển hóa”, không bao giờ viết các bản cam đoan và không bao giờ làm bất cứ điều gì không phù hợp với Đại Pháp. Chúng tôi phát chính niệm cùng nhau giải thể tà ác. Các lính canh ra lệnh cho hai phạm nhân phạm tội giết người “giám sát” học viên và hứa sẽ giảm bốn tháng tù nếu thành công khi người học viên viết các bản cam đoan. Hai tên tội phạm bắt đầu bức hại người học viên rất dã man. Họ buộc ông phải đứng ở phía trước cửa sổ trong cái lạnh của mùa đông, đánh đập ông với chùy gỗ, buộc ông phải đứng thẳng trong thời gian dài, v.v… Tôi phát chính niệm và báo cáo vụ việc đánh đập đến quản lý nhà tù. Họ giả vờ rằng không biết điều này xảy ra. Vì vậy, tôi đã kể với họ toàn bộ câu chuyện. Họ không thể phủ nhận nữa nên nói rằng họ sẽ để mắt đến chuyện đó. Bọn tội phạm sau đó đem người học viên vào một căn phòng bí mật và tôi không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả. Bất cứ khi nào tôi có cơ hội gặp gỡ với người học viên, tôi đều khuyến khích ông bằng Pháp của Sư phụ.

Một buổi chiều sau đó, người học viên bị ngất xỉu vì bị tra tấn dã man. Ông đã được đưa đến bệnh viện và với sự bảo hộ của Sư phụ ông đã hồi phục. Sau đó, các lính canh đã đưa hai tên tội phạm đi và chấm dứt tra tấn dã man đối với người học viên này. Sau đó, có thêm ba học viên nữa đến và môi trường xung quanh trở nên dễ dàng hơn đối với chúng tôi. Chúng tôi liên lạc, học Pháp, phát chính niệm và phản bức hại cùng nhau. Tất cả chúng tôi đều hiểu ra cách để chống lại cuộc bức hại tà ác này.

Cùng với tiến trình chính Pháp của Sư phụ, tôi thực sự cảm thấy rằng nhân tố tà ác ngày càng ít hơn so với những năm trước. Chúng ta nên nắm lấy thời gian này để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh bằng cách thuyết phục họ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tất cả chúng ta hãy hợp tác và làm việc cùng nhau. Trong khi một số giảng chân tướng, những người khác trợ giúp bằng phát chính niệm. Môi trường sẽ trở nên ngày càng tốt hơn. Cho đến khi tôi mãn hạn và ra khỏi tù, hơn một nửa số tù nhân đã thoái ĐCSTQ. Tôi biết rằng còn có rất nhiều điều phải làm so với những học viên khác, những người đã thuyết phục tất cả mọi người trong tù thoái ĐCSTQ.

Trong cuộc hành trình đằng đẵng này còn có rất nhiều câu chuyện chưa kể. Dường như tôi đã phải chịu đựng rất nhiều trong 13 năm trong tù nhưng tôi cảm thấy rất may mắn khi đắc và học được Pháp Luân Đại Pháp. Bài học lớn nhất mà tôi học được là nếu chúng ta có thể làm những gì Sư phụ yêu cầu chúng ta làm thì chúng ta luôn có thể tìm thấy một con đường vượt qua mọi khó khăn. Bây giờ tôi biết rằng mình có thể đồng thời tồn tại cùng với Chính Pháp của Sư phụ và là một học viên Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Đó là một ước mơ suốt đời và cũng là lời thệ ước thần thánh của tôi. Đó cũng là lòng từ bi vô hạn của Sư phụ. Tôi sẽ trân quý cơ hội có được này để hoàn thành trách nhiệm và sứ mệnh của một học viên Đại Pháp và cứu độ chúng sinh đang mê lạc bởi những lời vu khống.

Do tầng thứ hữu hạn, xin các đồng tu chỉ ra những điều không phù hợp.

________________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/16/重刑犯狱中修炼法轮功的经历-261619.html -261619.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/26/135157.html
Đăng ngày 19-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share