Bài viết bởi học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 02-08-2012] Mặc dù bắt đầu tu luyện muộn hơn nhiều so với những học viên lâu năm, nhưng yêu cầu Sư phụ đề ra đối với tôi là giống như đối với các học viên Đại Pháp khác: trở thành đệ tử Đại Pháp kiên định trong thời kỳ Chính Pháp.

Khi vừa mới bắt đầu tu luyện, Sư phụ an bài cho tôi cùng với một học viên khác học Pháp rất tốt. Mỗi ngày chúng tôi cùng đối chiếu xem mình đã học Pháp và tu luyện như thế nào. Hai năm học Pháp là gốc rễ căn bản giúp tôi thăng tiến rất nhanh. Hai năm đó cũng giúp tôi thiết lập một nền tảng vững chắc cho phép tôi suy nghĩ mọi điều dựa trên Pháp lý và thẳng tiến trên con đường tu luyện.

Hai năm sau đó, Sư phụ an bài cho tôi gặp một học viên rất xuất sắc trong giảng chân tướng. Chúng tôi cùng phối hợp trong vài năm để giảng chân tướng cho mọi người, phát đĩa VCD giảng chân tướng đến các làng mạc và thảo luận về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp tại đồn công an.

Tôi thật sự biết ơn các học viên đã chỉ ra cho tôi những chấp trước, điều này đã cho phép tôi đề cao rất nhanh dựa trên hiểu biết về Pháp.

Tuy nhiên gần đây, tôi gặp khó khăn khi loại bỏ chấp trước của mình và làm tốt ba việc. Người học viên mà tôi phối hợp cùng đã liên tục chỉ ra chấp trước của tôi, nhưng tôi đã không lắng nghe. Khi anh yêu cầu tôi đi ra ngoài giảng chân tướng, tôi từ chối vì các chấp trước của bản thân mình. Bất chấp thái độ của tôi, anh vẫn tiếp tục đề nghị tôi phối hợp với anh để tôi không bị rớt lại phía sau trong tiến trình Chính Pháp.

Đến bây giờ nghĩ lại về anh tôi mới thấy anh thuần khiết thế nào. Nhưng lúc đó tôi đã không thể hướng nội, thay vào đó, tôi khăng khăng nghĩ rằng: “Anh cũng có nhiều chấp trước, làm sao mà anh không tự hướng nội đi mà lại cứ chỉ trích tôi?”

Tôi có nhiều chấp trước, tôi không muốn bị chỉ trích, tôi theo đuổi sự nổi tiếng và tôi đổ lỗi cho người khác. Nguyên nhân gốc rễ chính là tâm tật đố. Sư phụ đã liên tục thông qua những lời nói của các học viên khác điểm hóa cho tôi. Ngày hôm qua, người học viên đó đã chỉ ra những sai lầm của tôi một cách từ bi và nói: “Nếu tôi nói điều gì sai, hãy nói cho tôi biết. Nhưng đừng dùng những lý do khác để tránh gặp tôi khi tôi khuyên anh cùng phối hợp giảng chân tướng. Tôi không biết rằng anh đang nổi giận và chấp trước của anh đang gây trở ngại.” Điều này tạo ra chấn động từ sâu thẳm tâm trí tôi và tôi như muốn bật khóc. Tôi biết rằng anh có trách nhiệm với tôi, và tôi thấy hối hận về những thái độ gần đây của mình. Mặc dù có một học viên tốt như vậy giúp đỡ tu luyện, tôi lại không trân quý điều đó. Thay vào đó tôi lại phủ nhận anh bởi vì tâm tật đố của mình. Tôi đã quá sai lầm rồi.

Từ trong tim, tôi nói hàng ngàn lần với Sư phụ: “Sư phụ, con biết con đã sai rồi. Con sẽ loại bỏ chấp trước tật đố này, con sẽ trân quý thánh duyên tiền kiếp với học viên khác, con sẽ tu luyện tinh tấn và theo Sư phụ trở về nhà.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/2/珍惜同修之间的“圣缘”-261076.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/13/135408.html

Đăng ngày 05-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share