Bài viết của Mộc Ân, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-08-2012] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Tôi đã ngừng tu luyện trong một thời gian rất lâu, nhưng bây giờ tôi đã bắt đầu quay trở lại với Đại Pháp. Đó là một hành trình khó khăn để quay trở lại. Bình thường tôi đi làm, và tôi làm ba việc trong thời gian rảnh rỗi. Tôi đã không làm tốt công việc giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người. Bản thân tôi cần có sự đột phá, nhưng tôi chưa làm được điều gì đặc biệt. Tuy nhiên, trong bài viết này tôi muốn chia sẻ những hiểu biết tu luyện thấp kém của mình trong ba phương diện khác nhau.
1.Loại bỏ tâm ỷ lại và tìm ra những quan niệm hậu thiên của bản thân
Cha mẹ của tôi là những học viên lâu năm, họ bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công trước năm 1999. Tôi luôn biết rằng Pháp Luân Công là tốt, nhưng tôi đã không tu luyện cho đến khi tôi bắt đầu công việc đầu tiên của tôi sau khi ra trường. Thật ra tôi bắt đầu bởi vì tôi nhượng bộ sự “thuyết phục bền bỉ” của cha mẹ tôi, vì vậy tôi chưa bao giờ chủ động tu luyện và học Pháp, việc luyện công cũng rất thụ động. Tâm ỷ lại của tôi rất lớn, tôi luôn để cho cha mẹ tôi phải nhắc nhở học Pháp và luyện công. Tuy nhiên sau khi học Pháp sâu hơn, tôi đã rất ấn tượng với sự bác đại tinh thâm của Sư phụ. Tôi bắt đầu dần dần loại bỏ các chấp trước và đề cao tâm tính của mình. Tôi cũng bắt đầu làm ba việc. Tôi cảm thấy mỗi bước tôi thực hiện được cho đến nay là nhờ có lòng từ bi che chở và những an bài kỹ lưỡng của Sư phụ. Tuy nhiên, có lẽ tôi chỉ có thể nhận thức được một phần rất nhỏ của những gì Sư phụ đã làm vì đệ tử. Tôi muốn nhân cơ hội này để cảm ơn Sư Phụ từ bi và tôn kính của chúng ta vì Ngài đã chưa bao giờ từ bỏ tôi, một học viên không xứng đáng. Tôi phải cố gắng tu luyện bản thân thật tốt để cứu độ nhiều người hơn và hoàn thành sứ mệnh của mình.
Tôi đã không còn tâm ỷ lại vào cha mẹ tôi trong việc học Pháp và luyện công, nhưng về các phương diện khác vẫn còn có dấu hiệu ỷ lại. Ví dụ, tôi sẽ từ bỏ việc giảng chân tướng Pháp Luân Công với các đồng nghiệp của tôi nếu họ không tiếp nhận. Tôi sẽ chuyển sang làm những việc khác, chẳng hạn như gửi thư, gửi tin nhắn, hoặc gọi điện thoại. Đối với đồng nghiệp của tôi, tôi phát chính niệm và hy vọng các đồng tu sẽ gặp họ và giảng chân tướng cho họ. Trong trường hợp một số đồng nghiệp là bạn bè của cha mẹ tôi, tôi sẽ nhờ bố mẹ tôi giảng chân tướng cho họ. Khi tôi gặp phải các vấn đề trong cuộc sống mà tôi không biết làm thế nào để có thể hành xử giống như một người tu luyện, tôi sẽ xin lời khuyên từ cha mẹ mình. Tôi đã hình thành một thói quen không tự mình suy xét vì cha mẹ tôi sẽ cho tôi một câu trả lời. Khi tôi gặp nguy hiểm có thể bị người khác báo cảnh sát trong khi giảng chân tướng cho mọi người, tôi nghĩ rằng cha mẹ của tôi sẽ giải cứu tôi và giúp tôi được thả.
Tôi đã ngừng ỷ lại vào cha mẹ của mình, nhưng tôi vẫn gặp khó khăn trong việc giảng chân tướng với các đồng nghiệp của tôi. Tôi trông mong vào các bạn đồng tu làm điều đó cho mình. Tôi tránh đối mặt với vấn đề của chính mình. Trong thực tế, tôi tránh giảng chân tướng theo những cách mà tôi không giỏi lắm. Thay vào đó, để bù lại, tôi cố gắng giảng chân tướng theo một số cách khác tôi cảm thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, lẽ ra tôi nên đối mặt với vấn đề của chính mình. Đây là điều tôi cảm thấy khó khăn nhất. Tôi tự hỏi: “Tại sao mình không sẵn sàng để giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người?” Rõ ràng là tôi sợ, nhưng đó không phải là nguyên nhân gốc rễ. Tôi có xu hướng trở nên rất nghiêm trọng, và căng thẳng khi nói đến những điều quan trọng đối với bản thân. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch và tôi mất bình tĩnh. Có Đại Giác giả nào giống như tôi không? Tôi còn có nhiều quan niệm khác nữa. Ví dụ, tôi cho rằng đồng nghiệp của tôi sẽ không quan tâm về những gì tôi nói bởi vì họ lớn tuổi hơn. Tôi tự cho rằng thuyết phục những người trí thức sẽ khó khăn hơn. Những quan niệm hậu thiên là từng lớp từng lớp của một cái vỏ, đã bao bọc và ngăn cản tôi tiến bộ trong việc giảng chân tướng. Mặc dù rất khó khăn để có thể nhận ra các quan niệm hậu thiên của mình, bây giờ tôi đã nhận ra chúng, tôi phải cải biến từ căn bản những quan niệm của người thường. Chỉ như vậy tôi mới có thể đề cao nhận thức một cách chân chính và lấy tiêu chuẩn của Pháp để yêu cầu bản thân.
2. Trong công việc hỗ trợ kỹ thuật loại bỏ tâm an nhàn và tâm nóng nảy
Tôi bắt đầu học cách cài đặt phần mềm máy tính từ một học viên Pháp Luân Công cùng địa phương vào mùa đông năm ngoái. (Tôi sẽ gọi cô ấy là Amy.) Amy nói rằng cô đã dạy nhiều đồng tu cách cài đặt phần mềm, nhưng cuối cùng tất cả mọi người đều không kiên trì. Tôi chỉ có thời gian để học vào những ngày cuối tuần, vì vậy cô sắp xếp một buổi cuối tuần để giúp những đồng tu cài đặt phần mềm trên máy tính của họ, để tôi có thể tham gia và quan sát. Tôi bắt đầu tự cài đặt phần mềm cho các đồng tu hai tháng sau đó.
Tôi có xu hướng khá lười biếng. Lúc đầu tôi cảm thấy cài đặt phần mềm khá thú vị. Tôi làm việc chăm chỉ vì tôi muốn giúp đỡ nhiều đồng tu hơn có khả năng vượt tường lửa và sử dụng Internet một cách tự do. Sau một thời gian, tôi bắt đầu hy vọng sẽ không có ai yêu cầu tôi cài đặt phần mềm để tôi có thể nghỉ ngơi trong những ngày cuối tuần. Bây giờ tôi biết rằng những suy nghĩ này không phải là của tôi, mà chính là tâm lười biếng và tâm an nhàn ở đằng sau. Cài đặt phần mềm cho tôi cơ hội tốt để nâng cao sự thanh tịnh và kiên nhẫn. Đôi khi tôi muốn thực hiện một cách nhanh chóng để tôi có thể nghỉ ngơi hoặc làm những việc khác. Đôi lúc tôi không tập trung bởi vì tôi đang tán gẫu với các bạn đồng tu. Đôi khi tôi thất bại khi gặp các vấn đề bất thường trong khi cài đặt phần mềm. Đôi khi tôi không tự tin vào bản thân mình. Đôi khi tôi hoài nghi về sức mạnh của Pháp. Trong những tình huống đó tôi rất dễ phạm sai lầm. Có những lúc tôi phải bắt đầu lại từ đầu. Đôi khi sẽ mất nửa ngày hoặc cả ngày để tôi hoàn thành trong khi Amy chỉ cần vài giờ là hoàn tất. Amy cũng nhận xét rằng tôi cần phải ma luyện bản thân nhiều hơn nữa.
Việc bảo vệ thông tin cá nhân trong khi cài đặt phần mềm cho các học viên Pháp Luân Công là rất quan trọng. Lúc đầu mẹ tôi đã lo lắng rằng tôi có thể vô tình làm tổn hại đến các đồng tu. Tôi đã giữ gìn tâm tính và tu khẩu. Tôi cố gắng giữ mồm giữ miệng. Mặt khác, tôi đã học được những điều tuyệt vời về các đồng tu. Họ đã tu luyện tâm tính rất tốt, phủ nhận an bài của cựu thế lực trong khi giảng rõ chân tướng và liên tục đề cao tâm tính của họ. Khi tôi nhìn các đồng tu, cuối cùng tôi đã thấu hiểu những gì Sư phụ đã giảng trong một bài thơ. Sư phụ giảng:
“Tu luyện lộ bất đồng
Đô tại Đại Pháp trung”
(Trong bài “Vô trở”, Hồng Ngâm II)
Tôi đã có thể lý giải một cách sâu sắc hơn đối với những bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi cũng đã minh bạch được rằng, bất luận Sư phụ để cho đệ tử chúng ta làm việc gì, đều rất có đạo lý, chỉ cần chúng ta tu trong Pháp, sẽ đều thu được những nhận thức về Pháp lý, đều có thể trong công việc mà đề cao tâm tính.
Tôi đã trở nên khá hơn trong việc cài đặt hệ thống. Tôi cũng có thể hỗ trợ kỹ thuật cho các phương tiện và phần cứng khác nhau. Thực tế, các đồng tu đã biên soạn cách làm sẵn cho các học viên Trung Quốc Đại lục. Tất cả chúng ta chỉ cần đọc và tìm hiểu.
Tôi đã ngộ ra rằng việc những học viên trẻ tuổi trợ Sư chính Pháp trong thời kỳ lịch sử quan trọng này là rất trọng yếu. Nhiều người trong chúng ta bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ khi còn nhỏ. Chúng ta có thể làm những việc mà nhiều đồng tu trung niên hoặc cao tuổi hơn thấy khó khăn, đặc biệt là những việc liên quan đến công nghệ. Chúng ta có ít gánh nặng hơn trong cuộc sống. Chúng ta thực sự nên tận dụng sở trường của mình để trợ Sư chính Pháp và thực hiện trách nhiệm giảng chân tướng cứu độ chúng sinh.
3.Thể ngộ của một đệ tử trẻ tuổi về vấn đề hôn nhân
Theo người thường mà nhìn thì điều kiện của tôi rất tốt, tôi cũng đã gần 30 tuổi, nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng nào, và không hẹn hò với ai. Bạn thân, đồng nghiệp và người thân của tôi đều liên tục hỏi. Trong vấn đề hôn nhân tôi không biết phải xử trí thế nào. Tôi không biết như thế nào mới có thể phù hợp tối đa với trạng thái của xã hội người thường. Sau những kinh nghiệm bị dày vò bởi việc tình cảm của người thường, tôi đã xả bỏ được chấp trước vào tình cảm nam nữ. Đó là một quá trình đau khổ, nhưng tôi biết nó chính là:
“Cát xá phi tự kỳ.
Đô thị mê trung si ”
(Trong bài “Khứ chấp”, Hồng Ngâm II)
cựu thế lực đã an bài những cám dỗ về tình yêu và sắc dục. Tôi có thể đã vượt qua được khảo nghiệm về tình yêu, nhưng tôi vẫn phải đấu tranh nhiều lần với tâm sắc dục.
Khi một người họ hàng của tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công hai năm trước, cô ấy giới thiệu tôi với một người đàn ông trẻ. Anh ấy bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào đầu năm 1996. Cũng giống như tôi, cả gia đình anh cũng tập luyện Pháp Luân Công. Thử thách duy nhất là anh ấy sống ở một thành phố khác. Có vẻ như chúng tôi hoàn toàn xứng đôi bất chấp khoảng cách địa lý. Vào thời điểm đó, tôi đã bị chấp trước vào sự lãng mạn, vì vậy tôi nghĩ chúng tôi nên trước hết phải có cảm tình với nhau bởi vì đó là cơ sở của hôn nhân. Là người tu luyện nhưng tôi đã không tu đến được cảnh giới buông bỏ cái tình.Tôi cho rằng không hề có cơ sở, chỉ vì là đồng tu mà kết hôn thì quá hoang đường. Trong khi đó, gia đình hai bên vẫn giữ liên hệ với nhau. Sau đó cả gia đình của tôi đã đi đến thành phố của anh ấy và nhất trí rằng chúng tôi nên kết hôn. Tuy nhiên, sau khi trở về tôi chỉ trao đổi một vài tin nhắn với anh ấy và không có gì sâu sắc hơn, cuối cùng tôi dừng lại không liên hệ với anh ấy nữa.
Tôi có một giấc mơ, trong đó mẹ của anh ấy đến đón tôi trong ngày cưới, nhưng anh và cha của anh ấy đã không tới. Chi phí làm đám cưới của họ rất lớn, nhưng tôi cảm thấy lo lắng thay vì vui sướng. Tôi rất lo lắng vì tôi chưa sẵn sàng để kết hôn. Khi tôi tỉnh dậy, tôi nghĩ cả anh và tôi đều có vấn đề. Tôi không hình dung được vấn đề của mình là gì, nhưng tôi biết tôi đã có quá nhiều nhân tâm và tu luyện chưa được thành thục.
Hồi tháng sáu, mẹ tôi gọi cho mẹ của anh ấy để hỏi thăm anh. Mẹ anh ấy đã đề cập đến vấn đề hôn nhân của chúng tôi một lần nữa. Cuối cùng, cả anh và tôi nhận ra chúng tôi không còn trẻ. Mấy năm trước tôi đã quá cực đoan. Tôi đã quyết định sống độc thân bởi vì tôi nghĩ chính Pháp sẽ sớm kết thúc. Bây giờ tôi thấy rằng trốn tránh vấn đề sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề. Cuối cùng tôi phải đối mặt với nó.
Bây giờ tôi đã trừ bỏ quan niệm về tình yêu lãng mạn thông thường, tôi không còn tin rằng tình yêu phải là nền tảng của hôn nhân. Vì chúng ta có thể chứng thực Pháp dưới mọi hình thức, chúng ta có thể chứng thực Pháp tốt hơn nếu chúng ta kết hôn. Nếu chúng ta có thể tu luyện tốt như là một cặp vợ chồng, chúng ta sẽ phù hợp với xã hội người thường mà không phải hy sinh việc tu luyện. Tại sao không làm như vậy?
Tôi cũng đã lo lắng về sự nghiệp của mình. Nếu tôi kết hôn với anh ấy, tôi sẽ phải di chuyển đến thành phố của anh, tìm một công việc mới và thích nghi với thành phố mới. Liệu tôi có phải ngừng làm ba việc trong quá trình di chuyển. Nếu kết hôn không phải là điều Sư phụ an bài cho tôi, tôi sẽ đi chệch hướng trong sự tu luyện của mình. Không có nhiều thời gian để cho chúng ta tu luyện. Tôi sẽ làm mọi chuyện khó khăn hơn nếu tôi lãng phí thời gian kết hôn với anh và chuyển về thành phố của anh ấy.
Tôi đã rất bối rối, nhưng tôi muốn tiến về phía trước. Tôi quyết định đến thăm anh một lần nữa và chia sẻ thể ngộ của chúng tôi. Tuy vậy cha tôi khẳng định rằng anh nên đến gặp tôi vì lần trước chúng tôi đã đến thăm anh ấy. Mẹ của anh đã nói lại lời gợi ý của cha tôi với anh ấy. Bà nói rằng anh ấy sẽ tới, nhưng không thể ngay lập tức bởi vì anh ấy bận công việc. Anh đã bận rộn suốt từ lúc đó.
Một lần tôi nghĩ rằng: “Nếu đây là sự an bài của Sư phụ, tại sao chúng tôi lại sống ở hai thành phố khác nhau?“. Sau một thời gian, tôi bắt đầu nhìn thấy nhiều chấp trước của mình đã được phơi bày trong suốt quá trình này. Thông qua quá trình này Sư phụ cho phép tôi nhận ra được chấp trước của chính mình. Vấn đề thực sự là đây. Kết hôn hay không không phải là chủ yếu.
Có rất nhiều học viên Pháp Luân Công cùng tầm tuổi như tôi, nhưng nhiều người trong số họ độc thân vì các lý do khác nhau. Một số không biết xử trí thế nào trong vấn đề hôn nhân. Tôi tin rằng cựu thế lực đã gây ra những vấn đề này. Nếu Pháp Luân Công không bị cấm và bị bức hại tại Trung Quốc, sẽ không tồn tại những vấn đề như ngày hôm nay. Nhiều học viên, sau khi kết hôn với người thường, đã bị áp lực phải lựa chọn giữa Pháp Luân Công và hôn nhân. Một số đã từ bỏ tập luyện Pháp Luân Công. Các học viên Pháp Luân Công đến từ các vùng khác nhau của Trung Quốc rất khó khăn để gặp nhau bởi vì cuộc bức hại, không nói gì đến chuyện kết hôn với nhau. Những người không tu luyện hiểu lầm Pháp Luân Công, nghĩ rằng [Pháp Luân Công] không ủng hộ việc kết hôn bởi vì họ thấy quá nhiều học viên Pháp Luân Công sống độc thân.
Tôi đã tốn rất nhiều giấy mực về đề tài này bởi vì tôi muốn kể lại trong quá trình này những biến chuyển tâm tính của tôi như thế nào, và những sự việc tôi đã phải đối mặt. Tôi nghĩ hôn nhân chỉ là một hình thức. Quan trọng là trong lòng phải biết bản thân mình là ai, đang làm gì. Nếu có thể như vậy, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Tôi đã gặp rất nhiều thử thách trong vài năm qua. Tôi đã mất một thời gian dài để để từ bỏ cái tình, từ bỏ chấp trước vào sự nghiệp. Có một thời gian dài bị người nhà làm ảnh hưởng đến tu luyện và làm ba việc. Mãi cho đến lúc tôi có thể học Pháp sâu sắc hơn, cải biến quan niệm và nhận thức, minh bạch ra mỗi người đều có con đường tu luyện của mình. Mẹ của tôi tu tốt không có nghĩa là tôi tu tốt, và ngược lại. Tôi không thể ỷ lại vào cha mẹ tôi. Đôi khi tôi thấy mình chỉ làm được ở biểu hiện bề mặt, trong nội tâm vẫn ôm giữ những quan niệm cũ, không chịu thay đổi quan niệm. Bởi vậy tôi đã không thể trừ bỏ chấp trước và những vật chất không chân chính ở đằng sau.
Tôi thường cảm thấy thất vọng với bản thân mình khi tôi không thể tinh tấn trong tu luyện hoặc cảm thấy hối hận khi tôi thất bại hay phạm sai lầm khi tôi thiếu chính niệm. Đôi khi tôi không dám nhìn ảnh Sư phụ và hứa với Ngài rằng tôi sẽ vượt lên. Tôi thường gọi bản thân mình là “trung sĩ“. Tôi đã nghe “Đạo” và tôi quyết sẽ không “nhược tồn nhược vong”. Tôi sẽ kiên trì đến cùng.
Hôm nay, khi tôi đọc các bài viết của các bạn đồng tu, tôi đột nhiên cảm thấy mình đang rớt lại phía sau. Tôi có thể thấy rằng họ luôn vô tư vô ngã cứu độ chúng sinh. Ngược lại, tôi chỉ luôn nghĩ về tu luyện của bản thân như thế nào như thế nào, và so sánh tầng thứ tâm tính của tôi với người khác. Kỳ thực còn có rất nhiều điều để chia sẻ. Tôi tin rằng lần chia sẻ tiếp theo, tôi sẽ viết tốt hơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/2/一个青年弟子修炼中的点滴事-260927.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/7/134839.html
Đăng ngày 20-09-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.