Bài viết của Chính Tâm ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2012] Lo lắng cho toàn chỉnh thể các đồng tu và quan tâm đến họ là một hành động chính đáng. Tuy nhiên, không hiểu sao tôi không thể theo quan niệm đó, và đã tạo ra những giới hạn trong tầng thứ tu luyện và những nhân tâm của tôi. Tôi có xu hướng phân tích quá mọi thứ. Ngay cả những điều tốt đẹp có thể trở nên quá nhiều và trở thành một chấp trước. Tu luyện chính là tống khứ các chấp trước và tôi lại phát triển các chấp trước mới, gồm cả chấp trước quan niệm vào “chỉnh thể” và các đồng tu. Tôi nhận thấy điều này một vài năm trước đây, nhưng đã không hoàn toàn loại bỏ nó. Nói một cách khác, tôi vẫn đang đi đường vòng.

Ví dụ, chấp trước của tôi vào một đồng tu dẫn đến kết quả là cô ấy lệ thuộc vào tôi, và can nhiễu đến con đường mà Sư Phụ đã an bài cho cô ấy, cũng như sự tu luyện của tôi.

Một ngày khoảng ba năm trước, tôi tình cờ gặp một học viên ở một vùng nông thôn. Khi gặp cô ấy, tôi cảm thấy rằng chúng tôi đã biết nhau từ lâu. Cô ấy nói với tôi rằng cô đã bị can nhiễu và bị bức hại bởi vì cô không thể hiểu Pháp từ quan điểm của Pháp. Cô giải thích rằng gia đình cô rất vô lý và xung đột đã dần trở nên tồi tệ hơn. Để thoát khỏi khổ nạn của mình, thay vì tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp, cô nghĩ sẽ trở thành một ni cô trong một ngôi chùa Phật giáo. Sau khi nghe câu chuyện của cô, tôi cảm thấy buồn không thể tả được. Tôi nghĩ: “Sư Phụ đã giảng Pháp hơn mười năm nay, nhưng vẫn còn nhiều học viên không hiểu Pháp và có những suy nghĩ không phù hợp như vậy. Đây rõ ràng là sự can nhiễu từ không gian khác.”

Cô ấy không hiểu những gì tôi đang nói với cô, vì vậy tôi nghĩ, tại sao hôm nay tôi đến đây? Tại sao tôi gặp cô ấy? Không có gì chúng ta gặp phải trong tu luyện là ngẫu nhiên. Vì vậy, tôi muốn thảo luận về nhận thức của chúng tôi dựa trên Pháp.

Qua nói chuyện với cô ấy, tôi nhận ra rằng nhiều người ở quê của cô đã ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thật đáng ngạc nhiên rằng cô ấy vẫn tiếp tục tu. Vì vậy, tôi nói với cô ấy nhận thức của tôi về vấn đề này dựa trên tầng thứ tu luyện của tôi. Tôi bắt đầu với những điều cơ bản dựa vào những gì tôi nghĩ rằng cô ấy có thể hiểu và chấp nhận. Tôi đã đưa ra nhiều ví dụ. Cô lắng nghe một cách cẩn thận và dường như hiểu. Đồng thời, tôi nói với cô rằng cô cần phải học Pháp nhiều hơn, lấy Pháp làm thầy, kiên định niềm tin vào Sư Phụ và Pháp, và tiêu trừ tà ác. Tôi cũng nói với cô ấy làm thế nào để cân bằng tất cả mọi thứ và làm tốt ba việc.

Cuối cùng cô đã có thể nhận ra vấn đề của mình và làm tốt ba việc. Trạng thái tu luyện của cô đã được cải thiện, và thậm chí cả sức khỏe và phong thái của cô đã thay đổi tốt hơn. Khi đề cao nhận thức dựa trên Pháp, cô ấy đã có thể giảng chân tướng nhiều hơn.

Như Sư phụ đã giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói với cô: “Bởi vì các học viên được đồng hóa với Pháp, quyền năng của Pháp sẽ triển hiện. Tuy nhiên, vẫn còn những khổ nạn cần vượt qua để đề cao. Bạn vẫn cần phải tĩnh tâm học Pháp, phát chính niệm, giác ngộ từ Pháp, và tiếp tục tu luyện.”

Nhưng sau đó cô lại phát sinh một nhân tâm khác. Cô nghĩ rằng sẽ có ích khi thảo luận các vấn đề với các bạn đồng tu. Vì vậy, khi không thể vượt qua các khổ nạn, cô muốn tìm các bạn đồng tu. Thay vì đối đãi với những khổ nạn như là điều tốt, hướng nội, loại bỏ sự can nhiễu của tà ác, sáng suốt và kiên định vượt qua các khảo nghiệm, cô lại cảm thấy bất lực và không nơi nương tựa. Cô trở nên lệ thuộc vào người khác và tôi cũng phải chịu một số trách nhiệm về vấn đề này. Lúc đầu, tôi cảm thấy rằng tôi nên giúp đỡ cô ấy. Sau đó, tôi bị lay động bởi sự nhẫn nại của cô ấy, và tôi nảy sinh một ấn tượng tốt đẹp về cô ấy, và tình cảm của tôi đã nhen lên. Hơn nữa, cô ấy di chuyển hơn 100 dặm, gác lại công việc của mình ở trang trại và đến để thảo luận về vấn đề của mình, vì vậy tôi không muốn từ chối cô ấy.

Tôi đã nói với cô rằng tu luyện là một vấn đề nghiêm túc và chúng ta phải đi con đường riêng của mình. Một người cần tu luyện, giác ngộ, nỗ lực, chịu trách nhiệm, hướng nội chứ không hướng ngoại, và không ai khác có thể làm điều đó cho cô ấy. Tôi cũng nói với cô ấy nhiều lần rằng chỉ có Pháp có thể giải thể tà ác và chỉ có Sư Phụ có thể gia trì cho cô. Chúng ta phải quyết tâm vượt qua các rào cản. Bất cứ điều gì mà chúng ta không thể làm, thì Sư phụ đều có thể. Miễn là chúng ta ở trong Pháp, không có khổ nạn nào chúng ta không thể vượt qua.

Mặc dù tôi đã cố gắng để truyền đạt những suy nghĩ đó cho cô, khi khổ nạn của cô tăng lên, chủ ý thức của cô vẫn không mạnh, và chính niệm của cô yếu đuối. Vì vậy, cô ấy đến tìm tôi một lần nữa. Tôi cảm thấy rằng điều đó không đúng, nhưng tôi không thể trách cô. Tôi cần tìm bên trong bản thân mình.

Tôi hướng nội cẩn thận và thấy rằng chấp trước phụ thuộc vào người khác của cô phần lớn là do tôi. Với một vấn đề, tôi có xu hướng giữ cảm xúc mạnh mẽ đối với các bạn học viên. Thứ hai, tôi nghĩ rằng giúp đỡ người khác là vị tha và một phần sự tu luyện của tôi. Thực tế, trong sâu thẳm tôi cảm thấy rằng tôi tốt hơn so với những người khác. Tôi muốn dạy những người khác và tôi thích nói chuyện hùng biện và không tu khẩu. Nói một cách rõ ràng hơn, tôi đã không hoàn toàn tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp, khi tôi nghĩ rằng không có vấn đề trách nhiệm ở đây, điều đó là để cho đồng tu này tu luyện.

Tôi đã nghĩ rằng “tin tưởng vào bản thân” phản ánh những hạn chế trong phẩm chất giác ngộ và tầng thứ tu luyện của tôi. Hơn nữa, khi tôi nhìn thấy cùng một vấn đề không thể giải quyết trong một thời gian dài, tôi cảm thấy lo lắng và không hài lòng, thậm chí bắt đầu không thích cô ấy. Đôi khi, mặc dù tôi hiểu rằng chúng ta là những người đang tu luyện, các vấn đề và xung đột xuất hiện để chúng ta có thể tu luyện. Tuy nhiên, do mong muốn được hoàn hảo, tôi đã phát triển các chấp trước mà tôi không nên có. Tu luyện là gian khó và giác ngộ thậm chí còn khó khăn hơn. Chỉ khi một người có thể làm được điều đó mới được tính là tu luyện. Tôi nhất định loại bỏ những chấp trước này.

Tôi sẽ dừng vấn đề chia sẻ này bằng cách nói rằng nếu nữ học viên này có một cơ hội đọc bài viết này, tôi hy vọng cô ấy sẽ hiểu. Tôi cũng hy vọng rằng tất cả chúng ta có thể loại bỏ chấp trước phụ thuộc vào người khác. Đã có Sư Phụ và Pháp, có gì phải sợ! Từ ân của Sư Phụ là bao la, Phật Pháp là vô biên, và với chính niệm chính hành không có gì là chúng ta không thể làm. Sư Phụ bên cạnh chúng ta, chúng ta nên hướng nội, tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp, và sau đó sẽ có nhiều và nhiều hơn nữa những điều kỳ diệu trong sự tu luyện của chúng ta.

Xin vui lòng chỉ ra nếu tôi chia sẻ bất cứ điều gì mà không dựa trên Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/29/看到同修的不足-找自己的执着-259506.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/17/134986.html
Đăng ngày: 02- 10- 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share