Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-06-2022] Bà Lưu Nghi Quân ở châu tự trị dân tộc Di Sở Hùng, tỉnh Vân Nam đã bị kết án 4 năm tù và 6 tháng quản thúc tại gia vào ngày 7 tháng 5 năm 2022, vì tu luyện Pháp Luân Công. Bà sẽ bị quản thúc tại gia sau khi kết thúc thời gian thụ án tù.

Bởi bà Lưu là người duy nhất chăm sóc cho người mẹ già nằm liệt giường của bà, viên chức địa phương đã đề nghị đưa mẹ bà vào viện dưỡng lão. Trước nhiều báo cáo về việc người già bị ngược đãi trong viện dưỡng lão, bà đã từ chối đề nghị của họ. Ngày 16 tháng 5 năm 2022, bà đã kháng cáo và hiện đang đợi kết quả.

Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Sau đây là lời kể của bà Lưu về những bức hại mà bà đã trải qua:

Bắt giữ và kết án

Sáng ngày 5 tháng 11 năm 2020, một người phụ nữ tự xưng là người của công đoàn tại nơi làm việc cũ của mẹ tôi đến trước cửa nhà tôi và nói muốn vào thăm mẹ Từ Thúy Anh của tôi. Mẹ tôi đã nằm liệt giường hơn 10 năm. Khi tôi ra mở cửa, khoảng 8 người đàn ông đứng phía sau người phụ nữ xông vào trong nhà. Họ đã làm tôi khiếp sợ một phen.

Một người đàn ông nói rằng họ là người của đội an ninh nội địa và đã có lệnh khám nhà, nhưng không ai trong số họ xuất trình lệnh khám và giấy tờ chứng minh thân phận của mình. Họ cũng không mặc cảnh phục. Sau đó, tôi mới biết người đàn ông đó tên là Hà Dũng, giữ chức phó đội trưởng của đội an ninh nội địa.

Khi cảnh sát bắt đầu lục soát nhà mẹ tôi, tôi đã cố gắng ngăn cản họ. Lúc ấy mẹ tôi đang ngồi trên ghế sofa và bà đã sợ hãi đến mức đại tiện ra quần. Ngay sau đó, vài người phụ nữ xuất hiện. Tôi yêu cầu họ đứng lui sang một bên để tôi lau rửa cho mẹ tôi, nhưng họ từ chối và thậm chí còn ghi hình lại.

Tôi đưa mẹ vào nhà tắm, nhưng họ vấn tiếp tục nhìn theo. Tôi đã rất tức giận vì cảm thấy đây là hành vi làm nhục mẹ con tôi. Tôi đã nói lý với họ và rồi cảnh sát Lưu Kiến Nguyên đẩy tôi xuống ghế sofa. Một lúc sau, các nam cảnh sát đi ra ngoài, còn nữ cảnh sát giám sát tôi. Sau đó, các nam cảnh sát lại đi vào và tiếp tục lục soát nhà tôi.

Tôi bị đưa tới trụ sở công an và bị thẩm vấn. Vào buổi chiều, tôi bị đưa tới bệnh viện để lấy mẫu máu. Đến tối, cảnh sát đã yêu cầu tôi nộp 1.000 nhân dân tệ tiền bảo lãnh, nhưng tôi nói tôi không có tiền. Tôi không biết rằng cảnh sát đã liên hệ với gia đình tôi ở thành phố khác và lấy tiền của họ.

Cảnh sát yêu cầu tôi ký tên vào một giấy tờ và đe dọa sẽ kết án tôi 3 hoặc 4 năm tù nếu tôi từ chối. Họ nói mẹ tôi sẽ không thể sống cho tới lúc tôi được ra tù. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác với họ.

Tôi đã về nhà vào tối muộn cùng ngày. Mẹ tôi đã bị đói cả ngày. Bà gục đầu vào vai tôi mà không nói lời nào. Chúng tôi ngồi như vậy cho đến nửa đêm.

Ngày 3 tháng 5 năm 2022, cảnh sát đã trả lại 1.000 nhân dân tệ tiền bảo lãnh. Vài ngày sau, họ giao cho tôi giấy triệu tập, thông báo rằng tôi sẽ bị đưa ra xét xử vào lúc 8:40 sáng ngày 6 tháng 5. Bởi tôi phải chăm sóc cho mẹ vào buổi sáng, nên thẩm phán đã đồng ý lùi phiên tòa xét xử đến 9:30 sáng.

Vào ngày diễn ra phiên tòa, hàng xóm đã đồng ý giúp chăm sóc cho mẹ tôi và khi tôi vẫn đang ở nhà chuẩn bị đi tới tòa án thì phó đội trưởng đội an ninh nội địa cùng hai người của công đoàn nơi mẹ tôi làm việc xuất hiện trước cửa nhà tôi. Họ nói họ sẽ giúp chăm sóc mẹ tôi trong thời gian diễn ra phiên tòa, nhưng tôi không đồng ý.

Ngày 7 tháng 5, một ngày sau phiên tòa, thẩm phán Tần Hiểu Yến cùng một số nhân viên tòa án đến nhà tôi. Bà ta nói rằng đã xem xét trường hợp của tôi và quyết định đích thân đến tuyên phán quyết, theo đó tôi bị kết án 4 năm tù cùng 6 tháng quản thúc tại gia, và tôi còn bị phạt 7.000 nhân dân tệ. Tôi nói rằng tôi sẽ kháng cáo.

Tôi đã nộp đơn kháng cáo vào ngày 16 tháng 5. Đến cuối tháng 5 năm 2022, tòa án trung cấp triệu tập tôi để hỏi chuyện. Tôi đã nộp phần bào chữa của mình.

Ngày 10 tháng 6, có ai đó gõ cửa nhà tôi. Họ là hai viên chức chính quyền, hai nhân viên của cộng đồng dân cư và chủ tịch công đoàn nơi mẹ tôi làm việc. Họ nói rằng trước khi tòa án trung cấp đưa ra phát quyết về vụ án của tôi, tôi nên thu xếp ổn thỏa cho mẹ của mình. Họ nói tôi nên nhờ người thân làm việc ở vùng khác tới giúp chăm sóc cho mẹ của mình hoặc đưa bà vào viện dưỡng lão. Tôi từ chối đề nghị của họ và nói rằng tôi không phạm tội. Tôi nói thêm rằng việc chăm sóc mẹ là nghĩa vụ của một người làm con như tôi.

Thư gửi cho các viên chức và thẩm phán

Sau đây là nội dung thư biện hộ mà tôi đã nộp:

Tên tôi là Lưu Nghi Quân. Trước năm 2011, tôi làm việc cho một công ty bất động sản ở thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam và chịu trách nhiệm đào tạo và tuyển dụng nhân viên trong phòng nhân sự. Tôi hòa thuận với đồng nghiệp của mình và họ thích nói cho tôi về những vấn đề mà họ gặp phải.

Nghỉ việc để chăm sóc cho mẹ

Năm 2011, mẹ tôi trượt chân ngã trong nhà tắm và được chẩn đoán mắc bệnh u chỏm xương đùi và phải phẫu thuật. Ca phẫu thuật đã thành công nhưng 6 tháng sau, lưng của bà bắt đầu bị cứng lại. Mẹ tôi không thể tự đi lại và cần một người trợ giúp mỗi khi đi vệ sinh và đi ngủ. Chúng tôi đã thuê người chăm sóc cho mẹ, nhưng trong quá trình đó, mẹ tôi lại bị gãy hai chiếc xương bên trong, khiến chúng tôi rất lo lắng.

Tôi bàn bạc với em gái tôi, cô ấy khi đó làm việc ở thành phố khác, và chúng tôi đồng ý rằng tôi sẽ là người chăm sóc mẹ. Tôi đã nghỉ công việc yêu thích để hoàn thành trách nhiệm với gia đình.

Tôi đã trở về Sở Hùng để chăm sóc cho mẹ, còn cha tôi chủ yếu giúp đi chợ và nấu ăn. Do tình trạng sức khỏe yếu mà mẹ tôi rất tuyệt vọng và bất lực.

Hàng ngày, tôi dậy sớm để giúp mẹ tắm rửa và nấu ăn sáng. Tôi giúp mẹ đi đến ghế sofa trước khi tắm rửa. Đôi khi, mẹ tôi nhờ tôi giúp bà nằm xuống trước cả khi tôi kịp ăn sáng xong. Bà sẽ thường bảo tôi giúp đứng dậy sau 10 phút và tiếp tục nằm xuống sau 10 phút nữa. Bà cũng muốn đi vệ sinh nhiều lần trước khi nằm xuống nghỉ lần nữa. Điều này lặp lại nhiều lần trong một ngày và tôi không có thời gian nghỉ ngơi.

Có những lúc tôi vừa nằm xuống nghỉ thì mẹ lại nhờ tôi trợ giúp bà tiếp. Tôi chỉ có thể lau dọn nhà trong khi bà đang ngủ. Nhưng khi tôi mệt và muốn ngủ, bà sẽ tiếp tục gọi tôi. Tôi không có thời gian để nghỉ, rất ít khi ra ngoài và tận hưởng cuộc sống. Tôi cảm thấy mệt mỏi và muốn chửi thề. Tôi cảm thấy buồn tủi, khóc không ra nước mắt, nhưng không có ai ở bên để giúp đỡ tôi. Nội tâm vô cùng thống khổ.

Sau bữa trưa, cha mẹ tôi sẽ ngủ một giấc trong khi tôi lau dọn nhà bếp. Tôi chỉ có thể nghỉ ngơi sau khi cha tôi ngủ dậy.

Tôi ngủ với mẹ vào ban đêm và bà thường tỉnh giấc vài lần. Thỉnh thoảng, sau khi tôi vừa nằm xuống, mẹ lại gọi tôi dậy. Có giai đoạn mẹ tôi không uống nước vào ban ngày và tôi biết rằng bà muốn tránh đi vệ sinh để không phải phiền đến tôi.

Thông thường, mẹ tôi sẽ hét lớn vào nửa đêm. Sau khi tôi đánh thức bà, bà nói rằng bà cảm thấy rất nóng và tôi phải giúp bà trở mình. Nếu bà vẫn cảm thấy nóng, tôi sẽ giúp bà ngồi dậy và sau một lúc bà sẽ yêu cầu trở lại giường. Ngay sau đó, mẹ tôi sẽ lại bảo tôi đưa bà đi vệ sinh.

Sức khỏe của mẹ tôi suy giảm sau khi bị cưỡng bức từ bỏ đức tin của mình

Trước đây, mẹ tôi vốn là người hòa nhã tươi vui. Mặc dù bà mắc một số bệnh, nhưng chỉ sau vài tháng tu luyện Pháp Luân Công bà đã hồi phục. Thậm chí bà còn có thể đi bộ đường dài.

Em gái tôi và tôi rất hạnh phúc khi thấy điều đó. Tuy nhiên, sau đó mẹ tôi đã bị cưỡng bức từ bỏ tu luyện vì cuộc bức hại và sức khỏe của bà bắt đầu suy giảm.

Hồi trẻ, mẹ tôi đã mắc một số căn bệnh mãn tính, trong đó có bệnh viêm phổi. Tôi không ít lần phải đưa mẹ đi cấp cứu vào ban đêm. Sau khi tôi bắt đầu đi làm, tôi được chẩn đoán bị hạ đường huyết, huyết áp thấp và viêm xoang.

Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công

Tôi nghĩ rằng mình cần có sức khỏe để chăm sóc cho mẹ và chèo chống cái gia đình này. Do đó, tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Công. Tôi chiểu theo các yêu cầu trong bài giảng Pháp Luân Công, tâm tính của tôi cải biến và sức chịu đựng về thể chất của tôi cũng tăng lên.

Tôi bị kết án 2 năm tù vào năm 2014 vì tu luyện Pháp Luân Công. Cha tôi khi ấy đã ngoài 80 tuổi, hàng ngày phải chật vật để chăm sóc cho mẹ tôi.

Khi tôi được trả tự do vào năm 2016, tôi vô cùng đau lòng khi thấy cha tôi gầy guộc, quần áo trước kia mặc vừa giờ đã bị rộng thùng thình. Mái tóc của cha đã hoàn toàn ngả bạc. Bệnh hen suyễn của cha tôi cũng nặng hơn và sau khi đi bộ được vài bước, ông phải nằm nghỉ trên ghế sofa.

Tôi bắt đầu chăm sóc cho cha mẹ và lau dọn nhà cửa. Cha tôi sẽ ngủ một giấc sau khi ăn xong, nhưng với mẹ tôi thì lại là câu chuyện khác. Tôi không thể ngủ vào ban đêm. Điều này diễn ra trong thời gian dài và không biết đến khi nào mới đến hồi kết.

Một mình chăm sóc cho mẹ

Sau khi tôi trở về nhà, sức khỏe của cha tôi tốt hơn một chút. Tôi cũng cảm thấy được an ủi và an tâm hơn một chút. Thế nhưng, một ngày nọ cha tôi đột ngột qua đời. Biến cố đột ngột như vậy, lại thêm cảnh ngộ vốn có của gia đình, tôi đã gần như suy sụp hoàn toàn.

Tình cảnh trở lên khó khăn hơn sau khi cha tôi mất. Tôi phải chạy nhanh đi mua thực phẩm, nếu không mẹ tôi sẽ tuyệt vọng mà gào lên gọi tôi. Đôi khi mẹ tôi khóc vì bà đã đi vệ sinh ra quần vì đau bụng. Sau khi lau dọn cho mẹ và giúp mẹ tắm giặt, tôi sẽ bắt đầu nấu ăn trưa. Sau đó, tôi sẽ giặt chăn và ga trải giường.

Ngày qua ngày, đêm qua đêm, một người bình thường không thể làm được điều này, nhưng với đức tin của mình, tôi đã có thêm sức mạnh để tiếp tục.

Trợ giúp từ hàng xóm láng giềng

Trong xã hội Trung Quốc nói chung, mọi người thường kỳ thị những người bị kết án tù. Nhưng mặc dù tôi trải quan hơn chục năm ma nạn, tôi vẫn luôn chiểu theo Pháp để hành xử và thiện đãi mọi người và giúp đỡ họ khi cần. Do đó, những người từng phớt lờ tôi đã bắt đầu mỉm cười và chào hỏi tôi. Họ còn hỏi thăm sức khỏe của mẹ tôi. Một vài ngưới tốt bụng đã chia sẻ thức ăn cho chúng tôi. Một cụ bà gần 90 tuổi đã từng xách một miếng thịt đến cho tôi và bảo tôi nấu cho mẹ ăn.

Đi tới ngày hôm nay, mặc dù phải rất vất vả chăm sóc mẹ, nhưng tâm tôi không oán không hận, dù không biết con đường phía trước còn bao xa. Vô luận có khó khăn ra sao tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc tốt cho mẹ, làm tròn trách nhiệm và hiếu tâm của một người con gái đối với mẹ của mình.

Các vị lãnh dạo, tất cả mọi người đều có cha mẹ của mình, có thể một ngày nào đó cha mẹ các vị cần sự chăm sóc của các vị, và hy vọng họ có thể được an hưởng tuổi già. Do đó tôi hy vọng các vị có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/18/445096.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/19/202314.html

Đăng ngày 13-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share