Bài viết của học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2010] Tôi đã tập luyện Pháp Luân Công được 14 năm. Nhờ vào sự bảo hộ của Sư Phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu mà tôi thăng tiến cho đến ngày hôm nay.

Vào mùa xuân năm 2003 do tình hình gia đình thay đổi, tôi dời chỗ ở từ tỉnh Liêu Ninh đến tỉnh Hắc Long Giang. Trong 4 tháng sau đó, tôi không thể liên lạc với các học viên địa phương và đã mất đi môi trường tu luyện mà Sư Phụ đã an bài cho. Giống như một đứa trẻ lạc đường không thể tìm thấy nhà của mình, tôi cảm thấy vô cùng bối rối và bất lực. Mặc dù tôi vẫn học Pháp và tập công mỗi ngày nhưng tôi không thể tĩnh tâm xuống. Mỗi lần khi đi ra ngoài, tôi có thể thấy các biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Thế giới cần Chân – Thiện – Nhẫn”. Nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy học viên nào.

Tôi nghĩ “Các học viên đều bận rộn chứng thực Pháp và giảng thanh chân tướng. Tôi nên làm gì nhỉ? Tôi không thể đợi hơn được nữa.” Sau đó, tôi đã mua một tờ giấy không dính màu đỏ, dài 1 mét và một cây bút lớn. Tôi bắt đầu làm tài liệu giảng thanh chân tướng bằng tay và dán chúng vào các buổi tối cùng với cháu gái tôi. Chúng tôi dấu các tài liệu ở phía trong quần áo, đi đến các làng và dán chúng lên các bức tường và cánh cửa khi không có ai ở xung quanh. Mặc dù đã học giảng thanh chân tướng cách này nhưng tôi vẫn cảm thấy rất cô đơn. Dần dần, tôi đã trở nên gày gò vì bị mất cảm giác thèm ăn. Trong giấc mơ, tôi tiếp tục chạy quanh trong một vùng đất hoang rộng lớn nhưng tôi không thể tìm thấy nhà mình. Tôi không thể bình tĩnh trong những ngày đó, và cũng phát triển nỗi nhớ nhung về chồng mình, nhớ về người chồng đã qua đời ở độ tuổi 50, và bỏ tôi sống trong thế giới cô đơn này. Tôi cảm thấy rất đau xót. Dần dần, tôi đã buông lơi trong việc học Pháp và tập công.

Một hôm vào khoảng 10 tối, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người phụ nữ. Cô ấy hỏi tôi liệu tôi có làm việc ở bộ phận vận chuyển không. Tôi nói rằng tôi không làm việc ở đó và đây là số điện thoại cá nhân. Sau đó cô ấy hỏi tôi có biết về Pháp Luân Công không, tôi nói “Có biết.” Sau đó cô ấy nói “Người ta nói rằng có rất nhiều tà ác ở khu vực của chị, họ đã bắt giữ nhiều học viên Pháp Luân Công.” Cô ấy cũng nói với tôi Pháp Luân Công là gì. Tôi chắc chắn rằng cô ấy là một đồng tu, vì vậy, tôi đã nói với cô ấy về tình hình của tôi và mong muốn gặp cô ấy. Tuy nhiên, không thể được bởi vì cô ấy ở Đài Loan, đang gọi điện thoại để giảng thanh chân tượng cho người dân Trung Quốc. Vào lúc đó, tôi rất ngưỡng mộ. Đệ tử Đại Pháp vĩ đại dường nào! Với niềm tin kiên định vào Sư Phụ và Đại Pháp, họ đã thực hiện cuôc gọi đường dài để chứng thực Pháp và giảng thanh chân tướng. Tôi đã rất xúc động. So với họ, tôi cảm thấy thật sự xấu hổ. Tôi nói với bản thân mình: “Tôi không thể chìm xuống lâu hơn được nữa, tôi cần phải loại bỏ thái độ uể oải và loại bỏ sự sợ hãi. Tôi cần nói cho mọi người về sự kỳ diệu của Pháp Luân Công và vạch trần tà ác. Tôi có sợ hãi không? Tôi sợ hãi điều gì?” Sư Phụ đã giảng trong bài “Uy đức” trong Hồng Ngâm:

Đại Pháp bất ly thân,
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn;
Thế gian nhân La Hán,
Thần quỷ cụ thập phân.

Vì Sư Phụ và Đại Pháp luôn bên tôi, tôi phải tìm ngôi nhà của mình trong quá trình giảng thanh chân tượng cho chúng sinh.

Tôi bắt đầu giảng thanh chân tượng cho họ hàng tôi. Tất cả đều biết tôi tập Pháp Luân Công và họ đã chứng kiến sự thay đổi tích cực trong thân thể sau khi tôi tu luyện. Họ thường hỏi tôi có phải đã uống thuốc không. Vì vậy, tôi thường giảng thanh chân tượng từ quan điểm của việc dùng thuốc. Tôi nói rằng: “Pháp Luân Công không cấm ai dùng thuốc cả. Sư Phụ chỉ dạy chúng ta nguyên lý của Pháp làm thế nào để trị tận gốc căn bệnh”. Sau khi tôi giảng thanh chân tướng về việc tự thiêu ở Thiên An Môn và nói với họ rằng vụ việc này hoàn toàn là màn kịch lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc để lừa gạt tất cả người dân Trung Quốc. Tất cả họ đều biết sự thật về Pháp Luân Công

Một ngày nọ, tôi nhận được thư từ nước ngoài. Khi tôi mở nó, một cuốn sách Pháp của Sư Phụ màu vàng kim, lấp lánh và Tuần báo Minh Huệ từ Đài Loan bày ngay trước mặt tôi. Tôi bật khóc. Nhìn vào hình ảnh Sư Phụ, tôi liên tục nói “Cảm ơn Sư Phụ! Cảm ơn Sư Phụ!” Tôi biết rằng tất cả điều này là sự an bài của Sư Phụ. Khi tôi bất lực, Sư Phụ đã bảo hộ tôi. Khi tôi trải qua khổ nạn và chìm đắm trong mê ảo, Sư Phụ đã giúp tôi ngộ ra. Khi tôi gặp khó khăn, được các bạn đồng tu vị tha giúp đỡ . Nếu không có sự chăm sóc của Sư Phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi có thể làm được gì? Bởi vì tôi là đệ tử Đại Pháp, tôi đã trải qua điều kỳ diệu mà người bình thường không thể thấy. Trong một đất nước rộng lớn như Trung Quốc vậy, trong một tỉnh rộng lớn như tỉnh Hắc Long Giang vậy với vô số nhà cửa và điện thoại, vậy mà đã có một đồng tu gọi tôi! Phải chăng điều này xảy ra tình cờ? Người thường có thể hiểu hay làm điều này chăng? Điều này là sự từ bi của Sư Phụ và phép mầu của Đại Pháp. Không lời nào có thể biểu đạt cảm xúc trong tâm tôi. Sư Phụ đang soi xét tâm của chúng ta. Tôi chỉ có thể kiên định tin tưởng vào Sư Phụ và Đại Pháp, phấn đấu tiến lên với thành tâm để đi thật tốt trên con đường tu luyện mà Sư Phụ đã an bài cho và làm tốt 3 việc. Tôi không thể phụ ơn cứu độ của Sư Phụ, tôi phải xứng đáng để trở thành một Đệ tử Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/22/224079.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/30/117510.html
Đăng ngày: 09-06-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share